Hương thơm thoang thoảng đánh thức Giản Tư khỏi giấc ngủ say, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, ánh nắng bị rèm vải hoa màu trà ngăn lại,không gian mông lung mơ hồ, vừa ấm áp lại xa hoa. Giản Tư vô thức nhìnvào hoa văn tinh tế trên rèm vải, rồi đưa mắt về hướng chiếc ghế sofacạnh tường. Anh nắng nhàn nhạt, có thể nhìn rõ khuôn mặt ngược sáng củaanh, hàng mi dài điểm chút sương gió, đôi mắt sâu thẳm phảng phất tiasáng mê người.
Giản Tư nhíu mày, sự việc hôm qua dần hiện ra, cô chỉ nhớ mình đã nói rõ ràng mọi chuyện với Hề Kỷ Hằng, cơ thể bay bổngthư thái trong cơn say, sau đó chìm vào giấc ngủ…
Chỗ này… ánhmắt cô điềm tĩnh dời khỏi khuôn mặt anh tuấn kia, chậm rãi quan sát xung quanh, căn phòng này xa hoa lộng lẫy y như biệt thự trong phim truyềnhình, cô đã quen tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm ẩm ướt, đã quen nhìnthấy những bức tường loang lổ xấu xí, cô khẽ mỉm cười, mặc dù cô chưabiến thành một con người thực dụng quá, nhưng thật sự cô đã khuất phụctrước vật chất hào nhoáng, cô cảm thấy rung động trước căn phòng đẹp đẽthoải mái này hơn người đàn ông hoàn hảo kia. Ánh mắt cô dừng lại bênthành cửa sổ đối diện giường, hương thơm khiến người ta thư thái tâm hồn đến từ bông hoa bách hợp cắm trên chiếc bình đặt ở đó.
Đáng tiếc làm sao, căn phòng này, cuộc sống này, và cả anh nữa đều là những thứ cô không thể có được.
Cô là con người nực cười như thế đó, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876757/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.