Hề Kỷ Hằng nghe thế mặt mày căm phẫn, phất tay quát lớn: “Chuyện của chúng tôi anh đừng có xen vào!”
Hề Thành Hạo coi như không nghe thấy, khẩu khí không chút thay đổi, “Không chỉ có Kỷ Hằng, Giản Tư.” Anh cười nhạt, bàn tay siết chặt, “Nếu như em muốn tiền, anh có thể cho em nhiều hơn hàng chục hàng trăm lần, nếu emmuốn tình cảm, Giản Tư, có lẽ em cũng biết, Kỷ Hằng không thể cho em,hôn nhân lại càng không.”
Hề Kỷ Hằng tức phát điên, muốn lao vào anh, nhưng bị Giản Tư giữ lại. Cô bước ra từ sau lưng Hề Kỷ Hằng, lặnglẽ nhìn Hề Thành Hạo, Hề Thành Hạo cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Hề KỷHằng nhìn hai người, như có vật gì nghẹn trong cổ họng, anh không nóiđược thành lời, tim đau nhói. “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bất cứ thứ gì của anh… tôi đều không cần!” Giọng cô run rẩy, dù biết phảidùng giọng kiên quyết hơn để từ chối. Khuôn mặt trầm tĩnh của Hề ThànhHạo rốt cuộc cũng phảng phất nét bi thương, lúc đôi mắt đen nhánh củaanh nhìn cô, tim cô vô cớ nhói đau, không dám nhìn anh nữa, cô gượng gạo nhìn đi chỗ khác. Thật bi thảm cô quá hiểu anh, cô hiểu rõ, sau khi bịtừ chối anh còn nói những lời như thế, tức là chuyện này có ý nghĩa nhưthế nào với anh.
So với năm năm trước, Hề Thành Hạo của ngày hôm nay có bản lĩnh hơn, chững chạc hơn, đưong nhiên anh hiểu rõ địa vị vàthân phận của mình. Ngày đó anh có thể ra đi ung dung như thế, cớ saohôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876766/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.