Hề Thành Hạo ngồi im hồi lâu không nói lời nào, bóng dáng yếu đuối runrẩy bỏ đi của mẹ, làm tiêu tan niềm vui thắng lợi trong anh. Đó khôngphải bóng lưng của bậc trưởng bối đã dùng phương thức cưỡng chế ngangngược làm tổn hại lòng tự trọng và kiêu hãnh của anh, mà đơn thuần làbóng lưng của một người mẹ… Anh vẫn còn nhớ hồi nhỏ mỗi sáng gọi anhdậy, ánh mắt mẹ chan chứa yêu thương, hôn lên má anh. Lớn lên rồi, mặcdù tình cảm ấm nồng ít được thể hiện ra ngoài, nhưng mỗi lần anh gặt hái thành công, thì sự tự hào và khích lệ trong mắt mẹ luôn khiến anh khấpkhởi trong lòng. 
Anh đang suy tư, Giản Tư không làm phiền, côchỉ lặng thinh quan sát biểu cảm của anh, một mối nguy hiểm mãnh liệtxâm chiếm tim cô. Hề phu nhân nói đúng, lúc Hề Thành Hạo thôi không oántrách bố mẹ nữa, thì cô chẳng còn chút phân lượng nào. 
“Tối nay… em muốn ăn gì?” Hề Thành Hạo nhướng mày, nhìn cô gái im lìm bên cạnh,nhẽ ra anh không nên tỏ ra do dự trước mặt cô. Quả nhiên, anh lại nhìnthấy sự lo buồn trong mắt cô. Anh khẽ thở dài, mặc dù Giản Tư căm hận bố mẹ anh, mặc dù cô đã hạ quyết tâm phải báo thù… nhưng xét cho cùng côvẫn chỉ là một cô gái yếu đuối. Anh không dám chắc tình cảm cô dành choanh lúc này là gì, nhưng anh biết rõ cô đã xem anh như một đồng minh duy nhất, vì thế nếu anh có chút dao động, cô sẽ sợ hãi, sợ bản thân mấthết tất cả. Anh đau lòng, ôm chặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876773/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.