Đúng giờ hẹn, Giản Tư bước vào quán cà phê với dáng vẻ đầy tự tin.
Triệu Trạch đang ngồi ở góc phòng, thấy cô, bà ta hơi ngạc nhiên, ánh mắt ngờ vực xoáy sâu vào bộ đồ hàng hiệu trên người cô. Bà ta không ngờ, chỉtrong vài ngày, cô bé nghèo hèn nhút nhát Giản Tư lại có phong tháiphóng khoáng tự tin đến thế.
Giản Tư ngồi xuống, đưa ánh mắtlạnh lùng không lẩn trốn nhìn thẳng bà ta, khiến người đàn bà từng trảiđột nhiên lạnh sống lưng. Bà cố ý dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Giản Tư từđầu đến chân, tất cả những thứ trên người cô đều được mua bằng tiền contrai bà. Triệu Trạch cười nhạt, một người đàn bà có sức vóc nhưng lườibiếng, sống bám trên thân người đàn ông, thử hỏi, một khi tiền hết, côta lấy gì mua quần áo sang trọng đây?
Vợ chồng Triệu Trạch cóthể đánh trận cuối là công kích vào sự nghiệp và lòng tự tôn của contrai, nhưng như thế sẽ tạo ra vết nứt tình cảm, người mẹ sẽ đau lòng.Nén cơn giận, bà ta mỉm cười với Giản Tư, “Đến rồi à?”
“Vâng.”Giản Tư ngoan ngoãn trả lời, rồi gọi cho mình ly cà phê đá. Cô cũng đang quan sát Triệu Trạch. Mấy chục năm ngồi trên ghế cao, bất luận lúc nàobà cũng ăn mặc cầu kì không chê vào đâu được, nụ cười thâm trầm khóđoán. Hai bên tóc mai chân trắng xóa chưa kịp nhuộm, đã lộ ra tuổi tácvà sự phiền não của bà, mặc dù bà tỏ ra rất bình thản.
Giản Tưcảm thấy buồn cười, nghĩ lại năm đó, cô theo bố đến tìm họ, Hề phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876772/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.