Hơn bốn giờ sáng Hề Thành Hạo mới về đến nhà, trời tảng sáng, không gian lờ nhờ trắng xanh bao trùm tòa nhà, khiến nó trở nên lẻ loi lạnh lẽo.Anh bước nhẹ lên lầu, trên người vương mùi bệnh viện, sợ nhiễm mầm bệnh, anh tắm qua rồi mới đẩy cửa bước vào phòng ngủ. 
Dưới ánh đènvàng ấm áp toát ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, cô đang nhắm chặt haimắt, lông mày nhíu lại, hình như đang ngủ, một giấc ngủ chật vật bất an. Anh không sao cưỡng lại được ý định đưa ngón tay cái chạm nhẹ vào hàngmi dài của cô… Lúc đang ngủ, cô đẹp như một nàng búp bê, vẻ đẹp dịu dàng luôn làm con tim anh xao xuyến. Anh ôm cô, nhẹ nhàng để cô gối lên taymình. 
Trong lúc mơ màng, cử động nhẹ của anh cũng khiến cô tỉnh giấc. 
Anh hôn lên đôi mắt xinh đẹp vẫn vương làn nước kia, “Xin lỗi, làm em tỉnh giấc rồi.” 
Đôi mắt cô dần tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến, cô nhìn anh chằm chằm, đôimắt to đẹp sóng sánh nước chất chứa nỗi sầu muộn làm tim anh se lại. Anh siết tay lại, “Sao không tắt đèn mà ngủ?” Anh khẽ đưa tay vuốt ve gò má nõn nà hơi xanh xao của cô. 
Cô cúi đầu, tựa trán vào ngực anh, né tránh cánh tay anh. 
“Giận rồi à?” Anh giữ chặt cằm cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, cô không thểphản kháng, đành ngẩng đầu lên. Anh hôn nhẹ lên môi cô, “Bố anh ông ấy…” 
Lông mày cô lập tức co lại, mở trừng mắt, đôi mắt đen tuyền phảng phất hơinước ấy có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876775/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.