Hai người lần lượt bước vào nhà hàng đã hẹn trước với Hề Thành Hạo, HềKỷ Hằng cố tỏ ra tự nhiên trước mặt ông anh họ. Giản Tư cúi đầu, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.
Sau khi tan sở Hề Thành Hạo lái xe đếnđây ngay, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Giản Tư ngoan ngoãn ngồi xuốngcạnh anh như con thỏ con, anh quàng tay lên thành ghế sau lưng cô, mộttư thế rất ngang tàng hách dịch, nhưng nét mặt anh thì dịu dàng: “Hômnay chơi vui không em?” Giản Tư mím môi lắc đầu, “Em rất vui nhưng KỷHằng thì không.” Hề Kỷ Hằng thoải mái ngồi thẳng lưng trên ghế, ném chocô cái nhìn ngầm bảo “Cô muốn chết đấy hả”, rõ ràng đang uy hiếp cô.
Giản Tư đã học được cách làm lơ bộ dạng đáng sợ giả vờ của anh từ lâu, côchớp mắt nghiêm túc nói với Hề Thành Hạo: “Thì ra anh ta sợ độ cao,Thành Hạo, anh cũng thế à?”
Hề Thành Hạo cười nhạt nhìn cậu emhọ, rồi quay sang ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình, hai ngườiđang chọc ghẹo nhau như trẻ con vậy, “Lần sau anh đưa em đi, không phảiem sẽ tự biết sao?” Anh mỉm cười hỏi lại.
Giản Tư cụp mắt, mặcdù không nói gì, nhưng sự ủ dột thoáng qua trong mắt cô cũng đủ để người ta hiểu được cô đang nghĩ gì: Hề Thành Hạo đã quay về làm một người bận rộn, lấy đâu ra thời gian đưa cô đi Công viên trò chơi chứ?
Nỗi thất vọng không nói ra nhưng phảng phất trong đáy mắt cô nỗi buồn đènén hóa thành cơn ngao ngán không tên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876779/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.