Giản Tư theo mọi người ra khỏi nhà hàng, trời đã tối hẳn, đèn màu rực rỡ lấp lánh phố phường. Vài đồng nghiệp đi sau ngỏ ý muốn đưa cô về, côcảm ơn rồi từ chối, bọn họ cũng không níu kéo, lần lượt lên xe đi mất.
Giản Tư đi bộ một đoạn, đối diện bên đường là một trung tâm thương mại caocấp. Khách hàng mua sắm ra vào tấp nập. Cô ngồi xuống ghế đá, nheo mắtnhìn tòa nhà nguy nga huyền ảo giữa ánh đèn. Trong bãi đỗ xe, nhữngchiếc ô tô sang trọng được phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo. Chỉ nhìn nhưthế thôi, trong lòng cô cũng thấy vui vui.
Ngày xưa thời đi học, buổi tối học xong, cô không muốn về nhà ngay, mà nấn ná ngồi lại ghế đá bên đường ngắm cảnh thành phố về đêm. Giờ trong thế giới của cô, quãngthời gian tươi đẹp ấy đã lùi vào dĩ vãng. Ngày đó khi người con trai khẽ hôn lên môi cô, cô cảm thấy từng ngọn đèn trong đêm tối đều vì cô màlấp lánh. Cô… không sao quên được nụ hôn đầu đời ngọt ngào ấy! Nhưngcũng chính nụ hôn ấy đã mang đến cho cô toàn bất hạnh, cô đã cố gắngchôn chặt quá khứ, nhưng cô không thể quên được người con trai ấy, cùngnhững giây phút hạnh phúc bên anh.
©STE.NT
Di động bỗngrung lên, là mẹ chờ lâu quá rồi sao? Người mẹ bệnh tật giống như một đứa trẻ ương bướng, thực ra chỉ là hai chân bà không cử động được, nếu côchuẩn bị sẵn đồ đạc, thì bà vẫn có thể tự lo liệu sinh hoạt thường ngàynhư ăn uống vệ sinh, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876746/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.