Từ nhỏ Lâm Phàm sống với bà, dù được sống trong tình yêu thương của bà nhưng cô vẫn trốn trong “bức tường cảm xúc” mà cô tạo ra, cho nên khi yêu Tần Vịnh cô đã yêu anh như chính bà đã yêu mình, đó là che chở! Cho dù anh có làm điều gì cô vẫn chọn sẽ đứng bên anh, ủng hộ anh và thậm chí bảo vệ anh khi cần. Lâm Phàm cũng không nhận ra khi ở bên Tần Vịnh cô dần trở thành một người phụ nữ chân chính, cũng rơi nước mắt khi sợ hãi, cũng muốn được cưng chiều, cũng muốn được bảo vệ, thậm chí dù có chết thì cũng muốn nằm xuống bên cạnh người đàn ông đó! Những tình cảm đẹp đẽ đó nảy nở trong vùng đất chết mang đặc mùi khói lửa.
Cô khát khao có một gia đình bình thường, cho nên cô lựa chọn đi theo anh, tin tưởng anh và bảo vệ anh. Đơn giản vì cô cần anh! Cô là vẫn là một người phụ nữ tuy khoác bộ đồ quân nhân, nên cũng yếu đuối như bao người, cũng mù quáng tin vào người đàn ông mình đã lựa chọn như bao cô gái khác. Ỷ lại! Cô muốn ỷ lại anh cả đời này!
Còn Tần Vịnh dù anh được rất nhiều cô gái để ý, nhưng người làm cho anh thật sự hiểu như thế nào là yêu thì chỉ có Lâm Phàm. Tần Vịnh dẫn dắt Lâm Phàm đi trên con đường tình yêu đầy hoa hồng, nơi đó anh nuông chiều cô, bảo vệ cô khỏi những đau khổ, cho cô một gia đình mà từ lâu cô mong đợi. Trái tim của anh giờ là của cô! Cả đời này của anh cũng vậy. Đều thuộc về người con gái này.
Đáng đọc!