Thưa bóng đâm nghiêng lan mặt nước, thoảng hương tỏa xuống độnghoàng hôn [9].Dưới ánh hoàng hôn đẹp vô cùng tận đó, mặt mày Tần Vịnh nhăn nhónhìn một bàn đồ ăn má Trương đặc biệt làm, hối hận lúc đầu để Lâm Lỗi treo tayhắn lên.Lóng ngóng cầm đũa bằng tay trái gắp đồ ăn thử cho vào chén mình nhưngvẫn làm rớt xuống bàn mấy lần.
Hắn hết nói, nhìn tômom, hải sâm xào bào ngư, cá hố chiên giòn và cua hấp trên bàn.
Đều là hải sản cần lộtvỏ, không thì cũng trơn tuột khó gắp, tức nhất là món rau duy nhất lại là ngôxào hạt thông, kêu hắn gắp kiểu gì? Sao mà gắp! Má Trương bà cố ý hả?Rầu rĩ mấyphút, hắn suy nghĩ, có nên nói thật với Lâm Phàm không, dù sao chuyện này nóiláo cũng không được lâu.
Nếu để cô phát hiệnthì hậu quả càng nghiêm trọng hơn, hẳn là hắn nên làm người thành thật, may ra mớicó cơ hội chiếm được lòng của Lâm Phàm.Đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, LâmPhàm nãy giờ ngồi đối diện hắn thở dài thật khẽ, chuyển qua ngồi bên cạnh hắn,bắt đầu bóc tôm.
Tần Vịnh thấy cô ngồibên cạnh mình mừng rỡ, xem chừng cho dù hắn có nói Lâm Phàm cũng không đến mứcphớt lờ hắn như cũ.Tần Vịnh đang chăm chú chuẩn bị bài thú tội trong đầu, mộtmuỗng cơm đột ngột đưa đến bên miệng “Ông tổng, tay anh bị thương không tiện, đểtôi đút anh.”Thấy hắn ăn uống vất vả khiến người ta đau lòng, cuối cùng khôngđành lòng mà giúp hắn.
Cô tự nhủ, đây là côbáo đáp lòng tốt của ông bà chủ tịch.Ngơ ngẩn há mồm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260115/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.