Ngồi trong nhà hàng, Tần Vịnh hận không thể tìm được cái lỗnào chui xuống, mất mặt quá sức.
Đời này chưa từng mấtmặt như thế bao giờ.“Ông tổng, ngày mai tôi hầm canh đậu xanh cho anh nhé, chắcchắn anh bị nóng quá mới chảy máu mũi.” Lâm Phàm nhiệt tình nói, sức khỏe ông tổngkém thật đấy!“Ừ!” Tuy hắn có chút khinh bỉ Lâm Phàm nhiều chuyện nhưng dù saocô cũng vô tình cho hắn bậc thang leo xuống.Nhân viên phục vụ hợp thời xuất hiệnbê đồ ăn lên.
Lâm Phàm cẩn thậnnhìn đủ loại đồ ăn ngon lành, chờ Tần Vịnh gắp miếng đầu tiên xong cô mới tỉ mỉthưởng thức.Ừm, cá này chắc chắn lăn bột chiên trước sau đó mới nấu.
Thói quen vừa ăn vừanghiên cứu cách làm từng món.Đợi cô nghiên cứu thấu đáo toàn bộ xong, ngẩng đầulên thì thấy Tần Vịnh dựa vào ghế, khoanh tay nhìn cô với vẻ mặt sâu xa khó lường.“Ôngtổng, anh không ăn à?” Không phải hắn nói đói sao? Ăn có một miếng vậy? Nuôichim sẻ à?“Khó nuốt, tôi muốn ăn cơm chiên cô làm bữa trước.” Tần Vịnh ghét bỏnhìn đồ ăn thơm phức trên bàn.Lâm Phàm lầm bầm trong bụng, rõ ràng ăn rất ngonmà.
Lưu Mai nói khôngsai, nhà tư bản đúng là bóc lột sức lao động của quần chúng.
Mình từ bảo vệ thăngcấp lên vệ sĩ, giờ còn phải làm đầu bếp tư nhân nữa?Nhưng mà ăn xôi chùa thì phảiquét lá đa, ai kêu ông chủ tịch trả thù lao cao kinh hồn cho cô làm chi.
Lâm Phàm không có khíphách mà thỏa hiệp.“Nhưng buổi chiều còn phải đi làm…” Vẫn ráng giãy dụa chút đỉnh.“Giờcòn sớm, tới kịp.” Tần Vịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260107/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.