Lâm Phàm than thở, nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi.
Cô cũng đâu muốn theođuôi cho người ta ghét chứ.
Nhưng cô đã nhận nhiệmvụ này rồi, nhất định phải đảm bảo hoàn thành chất lượng.Thật tốt, có bạn bè đểhẹn.
Có ba quan tâm, đặcbiệt vì anh ta mà chạy đến nhờ cô bảo vệ.
Có mẹ làm nũng vớianh ta, kêu anh ta mua đồ ăn ngon về.
Cảm giác những cái đóthế nào nhỉ? Hình như rất hạnh phúc…Lâm Phàm hâm mộ nghĩ, những chuyện đó trongmắt người bình thường rất tự nhiên, có điều đối với cô mà nói là chuyện xa xỉ.Côsợ nhất là đêm giao thừa mỗi năm bởi vì nhà nhà đều chăng đèn kết hoa, khôngkhí vui mừng rộn rã.
Người một nhà vui vẻnói cười, cách một cánh cửa cũng truyền đi rất xa.
Mà cô và bà ngoại lầnnào cũng ngồi dưới ánh đèn tù mù, vừa ăn bữa cơm tất niên phong phú hơn thườngngày vừa xem cảnh dạ hội liên hoan ngày xuân chiếu trên màn hình ti vi đen trắng,cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng người dẫn chương trình du dương trầm bổng.
Lúc nhỏ cô trông đợicỡ nào, có một ngày trong nhà sẽ có ba có mẹ.
Người một nhà cũng giốngnhư nhà hàng xóm náo nhiệt vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau.Mỗi lần thấy những bạnnhỏ khác, có người lớn bên cạnh, cao hứng đốt pháo tép hoặc bắn pháo hoa, cô đềurụt rè đứng ở cửa nhà mình nhìn bọn họ ngưỡng mộ.
Cũng có bạn tốt bụngrủ cô chơi chung, cô đều im lặng lắc đầu cự tuyệt.
Tim bà ngoại không tốt,mẫn cảm với tiếng pháo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260106/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.