“Tần Vịnh!!!!!! Thằng oắt con!!!! Mày lăn ra đây chotao!!!!!!!!!!” Đại sảnh lầu một đầy người là người, không ít người nhát gan đãchạy ra khỏi cao ốc.Lão Lý cởi áo khoác, thắt lưng quấn đầy thuốc nổ đỏ thẫm, mộttay cầm bật lửa tay kia cầm kíp nổ, đứng giữa đại sảnh kêu gào ầm ỹ như bị tâmthần.“A, ông tổng xuống rồi.”“Không phải chứ! Chủ tịch cũng lớn gan thật, tôithấy lão Lý điên rồi.”Đám người lại bắt đầu xôn xao một trận, mọi người đềuchăm chú nhìn Tần Vịnh thản nhiên đi đến giữa đại sảnh, đối mặt với lão Lý.“À,oắt con! Rốt cuộc mày cũng xuống rồi! Mày nói đi! Tao sắp về hưu rồi, mày haotâm tổn sức sa thải tao, có phải không muốn cho tao sống không!” Lão Lý mất đikhoản tiền nghỉ hưu, thần kinh có vẻ không bình thường.“Thứ nhất, ông còn chưađủ tư cách khiến tôi vắt óc suy nghĩ.
Thứ hai, nguyên nhânông bị sa thải là vì ông tham ô công quỹ của công ty, tự ông biết rõ hơn ai hết.”Tần Vịnh cười nhạo, Lâm Lỗi đứng bên lại có phần lo lắng, hắn thấy lão Lý ngheTần Vịnh nói xong thì móc từ thắt lưng ra một con dao.“Cho dù tao tham ô, chỉvì chút công quỹ đó mà mày đuổi tao! Tao đã làm việc từ thời ba mày! Thằng ranhcon!!” Lão Lý tức đến nỗi nói năng không kiêng nể gì nữa.
Loại người như vậy,vĩnh viễn không nhìn thấy cái sai của mình, chỉ biết đổ tất cả lỗi lầm lên đầungười khác, cho rằng người ta không thông cảm cho mình.“Hiện giờ công ty do tôiquản lý, nếu không phải nể mặt ông làm việc cho ba tôi, với khoản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260100/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.