“Lâm Phàm, trình tự chuyển ngành của cô đã hoàn tấtnhưng chức vụ cô yêu cầu ở thành phố S cần điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng phảiba tháng nữa mới có câu trả lời.” Một sĩ quan đứng tuổi dáng người đĩnh đạcngồi sau bàn làm việc ngăn nắp, nhìn cô gái mặc đồ ngụy trang trước mặt.“Rõ!” Cô gái cao gầy đứng thẳng người, nét mặt bìnhtĩnh.
“Không có chuyện gì thì về đi, nhớ sắp xếp báo cáođàng hoàng.” Sĩ quan có phần luyến tiếc cô lính đặc công xuất sắc này. Tuy côkhông đặc biệt xuất sắc ở một phương diện nào nhưng lại thuộc nhóm toàn năng,có điều bao nhiêu năm nay chưa từng xin nghỉ phép lấy một lần, có thể nói làkhông đặt chân ra khỏi doanh trại nửa bước. Lần này đột nhiên đề xuất yêu cầuchuyển ngành, còn xác định thành phố công tác nữa, làm ông trở tay không kịp.
“Rõ!” Lâm Phàm thực hiện nghi thức chào tiêu chuẩn,xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng.
“Lâm Phàm, có thể nói cho tôi biết lý do không?” Sĩquan thật sự không dằn lòng được, mở miệng hỏi thăm.
Lâm Phàm lại làm một cú xoay người đúng chuẩn, “Báocáo thủ trưởng, bà ngoại tôi báo mộng cho tôi, muốn tôi thay bà về quê của bà!”
Mặt sĩ quan đen thui, miệng co giật, bó tay nửa ngàyđành xua tay ra hiệu cho cô đi ra.
Sân huấn luyện rộng thênh thang, Lâm Phàm cõng ba lôhành lý to đùng đứng một bên vẫy tay với đám con gái trên sân.
“Phàm tử! Cậu định đi bây giờ sao?” Một cô gái da đenđáng yêu lưu luyến hỏi.
“Phàm tử, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260095/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.