Đầu óc Lâm Phàm chết máy cả chục phút, nhìn Tần Vịnh vẫn quỳmột chân, vẻ mặt dịu dàng, lòng cô kích động đến nỗi tay chân run rẩy.“… Làm gìcó ai cầu hôn ngoài nghĩa địa chứ…” Lâm Phàm mở to mắt không dám tin, tay runrun chỉ vào sống mũi thẳng đẹp của hắn.“Bởi vì ở đây có bà ngoại em làm chứng.”Tần Vịnh toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc đều đặn hại Lâm Phàm hoa cảmắt.“Lấy anh nhé, được không?” Thấy cô vẫn ở trạng thái hóa đá, hắn trịnh trọnglặp lại lần nữa, giọng điệu có chút chờ mong, nũng nịu.“Người nhà anh…” LâmPhàm biết kết hôn không chỉ là chuyện của hai người, gia đình cũng rất quan trọng.
Tuy khát vọng tronglòng ra sức ép cô gật đầu song cô vẫn không dám gật đầu ngay tức khắc.Tần Vịnhlén lút sờ đầu gối, cành hoa tường vi này có gai nhỏ châm vào chân làm hắn khóchịu, mặt vẫn bày ra nụ cười mê người “Hai người đều rất vui mừng nhận em làmcon dâu nhà họ Tần.”“Bảo bối, đồng ý đi, chân anh đau quá.” Thấy cô còn đang đấutranh tư tưởng vô vị, Tần Vịnh lại bắt đầu giở trò vô lại, biết Lâm Phàm luônđau lòng mình, chớp chớp đôi mi dài chờ mong nhìn cô.Lâm Phàm có cảm giác mìnhđang ở trong mơ, người đàn ông cô yêu cầm chiếc nhẫn chói mắt quỳ một chân giữabiển hoa tường vi xinh đẹp rực rỡ, dịu dàng mà chờ mong cầu hôn cô, hơn nữa bêncạnh còn có bà ngoại, dường như cô có thể nhìn thấy bà ngoại mỉm cười đứng bêncạnh cô, khích lệ cô gật đầu.Thẹn thùng khẽ gật đầu đồng ý, miệng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260131/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.