Dọc đường, quản lý và Tần Vịnh trò chuyện về tình hình nhàxưởng câu được câu không, đến nhà hàng ông ta âm thầm thở phào.
Rốt cuộc trực tiếp cảmnhận được thế nào là gần vua như gần cọp rồi.Lâm Phàm theo đoàn người đi vàophòng VIP xong nhẹ nhàng đóng cửa dùm họ, đứng ngoài cửa làm một vệ sĩ xứng vớidanh hiệu.
Đột nhiên cửa bị mởra, mặt Tần Vịnh âm u “Còn phải đợi mời vào à?”“Hả?” Lâm Phàm không kịp phản ứng.“Đivào, ăn cơm.” Tần Vịnh không biết tại sao mình nhiều chuyện thế, cô vệ sĩ nhỏnày ăn hay không thì có liên quan gì.
Vốn cho rằng Lâm Phàmnghe xong sẽ cảm động rưng rưng nước mắt, ai dè cô kiên quyết lắc đầu, “Ông tổng,các vị bàn chuyện làm ăn tôi không tiện nghe chuyện cơ mật lắm! Tôi sẽ đứngngoài cửa bảo vệ an toàn cho ngài!”“Cô tưởng bây giờ đang đóng phim chắc! Cơ mậtđâu ra lắm thế!” Bực bội kềm nén suốt một ngày rốt cuộc bùng nổ, Tần Vịnh pháthiện gần đây tâm tình hắn dao động cực lớn.
Nhìn khuôn mặt vô tộicủa cô, hắn thở hắt ra, bất lực nói, “Vậy cô ngồi ngoài đại sảnh chọn món đi,tiền ghi vào bữa ăn của phòng này.”“Nhưng…” Lâm Phàm theo bản năng tính cự tuyệt,mặt Tần Vịnh lập tức đen như đít nồi “Người không biết còn tưởng tôi chèn épnhân viên, đây là lệnh!”“… Rõ!” Lâm Phàm hơi chần chừ, đáp ứng.
Trong lòng đột nhiêncảm thấy, ông tổng này tuy hơi ngốc, hơi yếu nhưng thật sự là người tốt.Tần Vịnhhài lòng gật đầu, mặt mày sáng sủa như trời mới tạnh mưa xong.
Tiện tay đóng cửa lại,có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260103/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.