Nhà máy rộng thênh thang làm mất hơn một giờ đồng hồ mới đihết các địa điểm quan trọng, đang chuẩn bị về thành phố S thì Tần Vịnh nhớ ranhiệm vụ trọng đại mà bà Tần giao phó, đặc biệt vòng đến nội thành mua bánh nướngphô mai XX, Lâm Phàm lại cười hì hì nói, “Loại bánh này tôi cũng biết làm, đảmbảo ăn ngon hơn chỗ này.” Vừa nãy cô ăn thử một cái mới dám chắc như thế.Tần Vịnhhơi bất ngờ nhìn cô “Cô cũng biết làm?”“Vâng, có cơ hội làm cho ngài ăn thửnhé?” Từng vì tiền học phí, cô và bà ngoại đặt một cái lò ngay đầu ngõ bán bánhnướng.
Mưa dầm thấm đất, sauđó cô cũng học được, mỗi lần tan học xong lại nhận lấy sạp hàng thay bà ngoại,còn bà thì về nhà làm cơm đem cho cô.“Thích ăn thì đi mua được rồi, còn học làmcái gì?” Quen được nuông chiều từ bé, đương nhiên Tần Vịnh không biết khó khăncủa người khác.“Hi hi.” Lâm Phàm cười ngây ngô không nói, cô còn biết làm bánhrán, bánh trứng, đủ các loại bánh điểm tâm.
Cô biết những thứ đókhông phải vì hưởng thụ mà vì sinh tồn.Về đến thành phố S đã là buổi tối, Tần Vịnhsờ cái bụng rỗng nói, “Đi ăn trước đã.” Lâm Phàm đương nhiên chỉ có thể ngoanngoãn gật đầu, cô không dám bỏ đói ông chủ.“Ông tổng, chỗ này rất gần nhà tôi,hay là đến nhà tôi làm đại món gì đó ăn?” Bây giờ quá giờ cơm rồi, nếu cùng TầnVịnh đi mấy cái nhà hàng sang trọng đó ăn cơm, đoán chừng hắn đói ngất giữa đườngcũng nên.Tần Vịnh vừa nghe liền quay ngoắt qua nhìn cô, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260104/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.