Ngày hôm ấy, thời tiết cực kỳ âm u nặng nề, màn hình tinh thểlỏng ở các trung tâm thương mại không ngừng truyền hình sự kiện khủng bố tầm cỡnày.
Giọng nói người dẫnchương trình cao vút chói tai, đè ép tiếng ồn ào do người dân đứng chung quanhgây ra.
Rất nhiều người đứnglại ngẩng đầu nhìn màn hình, lo âu có, bắt đầu gọi điện thoại có, trầm ngâm có,phớt lờ không quan tâm cũng có.
Thậm chí một nhóm nhỏmơ hồ mong đợi vụ việc càng lúc càng ác liệt hơn, xem cái này còn hay hơn phimnhiều.Lâm Lỗi ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy ba con tin mới bị đẩy ra hàng đầu,nhất thời hoảng hốt đến độ đồ trong tay rớt hết xuống đất.“Anh đang bày tỏ bấtmãn vì phải đi mua sắm với tôi à?” Bác sĩ pháp y Dương liếc mắt nhìn thành tíchshopping rơi trên đất, châm chọc.“Lâm… Lâm Phàm!” Lâm Lỗi chỉ vào màn hình, nóigiọng khủng hoảng.
Tuy hình ảnh không rõnhưng hắn liếc mắt một cái là nhận ra ngay.Cô Dương ngẩng đầu nhìn theo hướngtay hắn chỉ thì hình ảnh đã thay đổi.
Cô gái dẫn chươngtrình xinh đẹp ngồi trong phòng phát thanh nghiêm túc nói “Đây là tin tức truyềnvề từ hiện trường, hi vọng tất cả con tin đều được giải thoát.
Bây giờ chúng tôi tiếptục…”Lâm Lỗi cố gắng trấn tĩnh lại, móc điện thoại ra gọi “Tần Vịnh! Mày mau mởti vi lên!”Tần Vịnh đang ngồi trong phòng làm việc họp với một đám quản lý cấpcao, bực mình ngắt điện thoại, rảnh đâu mà chơi với mày.
Phải mau hoàn tấtcông việc còn đi đón Lâm Phàm tan sở nữa.Điện thoại cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260121/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.