Lại nói ngày hôm đó bầu trời không một gợn mây, cả tòa nhà Tầnthị đều tràn ngập trong bầu không khí ấm áp dễ chịu.
Jepi bị Tần Vịnh giaonhiệm vụ quan trọng mới từ nơi xa xôi quay về, đang đứng trong phòng làm việc ởlầu chót cùng với mấy quản lý ngành ban chờ Tần Vịnh ra quyết định cuốicùng.“Đã tra ra là ai, vì sao còn giữ tên đó lại?” Lâm Lỗi không nhịn được hỏi,mấy quản lý bên cạnh đồng loạt gật đầu.
Bọn họ làm hồ sơ giả,luôn bị tiết lộ ngay từ đầu, điều tra đủ hai năm rốt cuộc cũng tra ra tên giánđiệp.
Không thể không nói hắnẩn mình thật sâu, nếu không phải lần này Jepi đi công tác nghe đội trưởng vôtình tiết lộ, bọn họ từ đầu chí cuối không hề nghi ngờ gã.“Thả dây dài mới câuđược cá lớn.” Tần Vịnh cầm hồ sơ hợp đồng tỉ mỉ nghiên cứu xem có chỗ nào bất ổnkhông, vất cho Lâm Lỗi một đáp án mơ hồ.“Chủ tịch, bây giờ có rất nhiều ngườinhìn chằm chằm con đường kia, vũ khí trong tay chúng ta hình như không đủ cho lắm.”Jepi lại trình lên một tài liệu khác, lo lắng nói.Lông mày Tần Vịnh nhíu lại, vừamới cầm lấy hồ sơ thì phòng làm việc vang lên một loạt tiếng chuông thanh thanhtrong trẻo.
Cầm lấy di động trênbàn, chỉ thấy màn hình nhấp nháy hình Lâm Phàm ôm Meowth, sắc mặt dịu đi ấnphím nghe.“A lô?” Còn đang nhìn chằm chằm tài liệu nghiên cứu số lượng vũ khí,tâm tình Tần Vịnh tốt hẳn lên, Lâm Phàm rất hiếm khi chủ động gọi điện thoạicho hắn, rốt cuộc biết nhớ hắn rồi? Quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/3260133/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.