Yêu là gì? Hỏi trời, trời không thấu. Hỏi đất, đất cũng chẳng hay. Chỉ biết yêu là sự ngọt ngào bất diệt, là điểm tựa cho đôi chân này của ta bước đến. Hạnh phúc, chỉ đơn giản là khi ngồi ở bên cạnh người ấy, nắm lấy tay người ấy, trao cho người ấy lòng tin về một tương lai tươi sáng. Không cần bất kỳ lời hứa hẹn, không cần trọn đời ở bên nhau, chỉ cần đong đầy trong trái tim kỷ niệm đáng nhớ nhất, để ta có thể lưu giữ lại những khoảng khắc vô tư ấy.
Hình như, cô thật sự đã yêu.
Yêu khắc cốt ghi tâm một người, có lẽ bởi vậy nên mới nhớ nhung mãi về người đó. Cho dù mười năm đã trôi qua hay là đã chạy dài cả thế kỉ, ánh mắt cô vẫn muốn kiếm tìm cho mình thân ảnh quen thuộc năm nào-người con trai đã từng in dấu trong tận sâu thẳm trái tim cô. Ai nói thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa trị những vết thương? Không! Sai rồi! Thời gian mặc dù trôi qua đã là rất nhiều năm, nhưng khoảng trống trong trái tim cô vẫn chưa thể nào được lấp đầy. Năm xưa, là cô và anh yêu nhau nhưng không biết cách để thổ lộ nỗi lòng. Năm nay, đứng tại nơi đây, cuối cùng chỉ còn lại mình cô, bơ vơ trong kiếp người bạc bẽo.