Rời khỏi nhà Thẩm Vỹ,Diệp Phiên Nhiên cùng cậu đến trường Tam Trung tại thành phố D.
Vẫn chiếc xe đạp cũ kỹtồi tàn đó, cậu chở cô chạy chậm rãi trên con đường rợp bóng. Diệp Phiên Nhiênhít một hơi thật sâu mùi hương lẫn trong không khí, giọng bình thản: “Thực ra,em chẳng thích nơi này chút nào. Từ sau khi vào đại học, em chỉ quay về đây hailần, lần trước là buổi họp lớp trung học năm thứ nhất. Anh, Dương Tịch và ĐồngHinh Nguyệt đều không có mặt!”
Thẩm Vỹ nói: “Còn anh rấthay về trường Tam Trung, nhớ về cảnh tượng hôm chia tay cùng em, nhớ về lời emnói với anh, em đợi anh, bất luận là bao lâu đi chăng nữa!”
Diệp Phiên Nhiên ngẩngđầu, đang là thời điểm xuân hạ giao mùa, tán lá cây ngô đồng xum xuê bao phủ cảbầu trời, chỉ còn trông thấy từng tia sáng mặt trời vàng kim hắt ra từ nhữngkhe lá. Trước kia, Thẩm Vỹ đã từng hệt như những tia nắng mặt trời chiếu sángrực rỡ to điểm cuộc đời u ám ảm đạm của cô.
“Thẩm Vỹ, anh có biết thếnào là tình yêu không?” Cô chợt hỏi.
“Yêu có nghĩa là rấtthích rất thích người đó, chỉ muốn ở bên cô ấy suốt đời.”
Diệp Phiên Nhiên mơ hồkhông hiểu: “Thật lạ, vì sao thầy cô giáo chưa bao giờ dạy chúng ta thế nào làtình yêu, phải yêu người khác như thế nào?”
Thẩm Vỹ cúi đầu, hỏi: “Emvà Dương Tịch bên nhau vui vẻ không?”
“Có lúc vui vẻ, cũng cólúc đau buồn. Hình như, yêu đương là vậy mà!” Diệp Phiên Nhiên nói xem, conngười trưởng thành rồi sẽ càng dũng cảm hơn trước hay là càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-mai-yeu-em/1279917/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.