Ngày 13 tháng 9 năm 2001,tuy tiết trời đã sang thu nhưng thành phố S vẫn có nắng nhẹ, nhiệt độ oi bứcđến lạ thường, chẳng hổ danh là một trong bốn đại hỏa lò tại vùng lục địa này.
Dưới sự tháp tùng của bốmẹ, Diệp Phiên Nhiên ngồi xe lửa hơn hai tiếng đồng hồ đến thành phố S, rồi lạiđi taxi đn Đại học N. Bố cô lôi hai chiếc túi da to từ khoang chứa đồ sau xexuống, lại mở cửa xe rút ra chiếc túi du lịch khác được nhồi nhét đồ đạc đếncăng phồng.
Trông thấy Diệp PhiênNhiên bước xuống xe, mẹ cô hỏi giọng quan tâm: “Phiên Phiên nóng không con?”
Diệp Phiên Nhiên lắc đầu,trên trán cô lấm tấm mồ hôi, gương mặt xanh xao trắng tái. Mẹ cô lúc này mớinhận ra con gái bà bị say xe. Bà chuyển cho cô chai nước khoáng, nói: “Mau uốngngụm nước đi con, sẽ không khó chịu nữa!”
Diệp Phiên Nhiên uốngngụm nước, hít sâu luồng không khí trong lành mới dần cảm thấy dễ chịu trở lại.
“Xem kìa, đây chính làkết quả của việc ngày thường ít tập thể dục đấy.” Bố cô đau lòng nói giọngtrách cứ: “Thể lực học sinh ngày nay yếu quá!”
“May mà nó ở lại họctrường tỉnh, gần nhà, nhớ nhà lúc nào cũng có thể về. Chứ nếu không, với cơ thểnày, em thực không yên tâm chút nào!”
“Con gái bị em chiều quásinh hư rồi, tay chân vụng về, yếu đuối ẻo lả, giống hệt Lâm Đại Ngọc!”
Thừa cơ bố mẹ đôi co dămba câu, Diệp Phiên Nhiên ngắm nhìn khuôn viên trường đại học mới. Trường đẹphơn với tưởng tượng của cô, con đường rợp bóng thẳng tắp, hai bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-mai-yeu-em/1279900/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.