Những ngày tháng sau đó,Diệp Phiên Nhiên rất hiếm khi tập luyện cùng Hạ Phương Phi.
Cô cảm thấy ông trời rấtđỗi quan tâm đến cô. Trong lớp phân ban xã hội, cô vẫn chẳng hề sáng chói rựcrỡ nhưng cũng không còn là Diệp Phiên Nhiên đáng thương tội nghiệp bị bạn bètẩy chay nữa.
Cô có bạn bè, cảm nhậnđược sự ấm áp của tình bạn, không còn cô đơn hiu quạnh nữa. Điều này đã để lạiđoạn hồi ức đáng nhớ trong cuộc đời trung học của cô, khiến cô có thể bình thảntrải qua hai năm học này, sau đó thi vào Đại học Nam Kinh và ở bên Thẩm Vỹ.
Vào trung tuần thángMười, như thường lệ trường trung học Tam Trung tổ chức đại hội thể thao toàntrường. Là vận động viên kiêm lớp trưởng, Hạ Phương Phi ngoàigiải đấu chạy 1.500 mét nữ còn đăng kí giải nữ 400 mét. Triệu Hiểu Tình, TôTiệp và Tạ Dật cũng đăng ký môn nhảy cao và nhảy xa. Duy chỉ có Diệp PhiênNhiên, do thành tích thể dục quá kém cỏi nên chỉ đứng ngoài quan sát. Thếnhưng, Hạ Phương Phi không chịu buông tha cho cô, sắp xếp cho cô đảm nhiệm vaitrò nhân viên hậu cần, ngoài việc phụ trách đội cổ động viên còn phải đảm nhiệmviết bản tin.
“Lớp chúng ta có nhiệmvụ, mỗi ngày ít nhất cậu phải viết ba bản tin!”. Trước khi chạy, Hạ Phương Phidúi bút và giấy vào tay cô.
“Có nhầm lẫn không đó,Tiêu Dương mới là ủy viên ban tuyên truyền!” Diệp Phiên Nhiên bất mãn phảnkháng.
“Tập làm văn cậu ta cóbao giờ viết hay đâu?” Hạ Phương Phi nói: “Người giỏi thì làm nhiều, không thìcậu chạy thử một vòng xem sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-mai-yeu-em/1279891/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.