Hôm sau là ngày bắtđầu kỳ nghỉ hè thì Thẩm Vỹ đã ra đi.
Diệp Phiên Nhiên khôngđi tiễn cậu. Cô ngồi bên ban công tầng bốn ôm lấy chú gấu, nghe đi nghelại bài hát Nhấtmực yêu em. Giọng ca cô đơn quạnhvắng của Trần Bách Cường bao trùm ánh nắng mặt trời xung quanh bancông.
Từ giờ trở đi, giữadòng người xô đẩy bên cạnh cô chẳng còn con người với tên Thẩm Vỹnữa.
Diệp Phiên Nhiên rútmảnh giấy ghi địa chỉ Nam Kinh mà cậu dúi vào tay cô chạng vạng tốiđó, nói nhỏ: “Diệp Phiên Nhiên, cố lên! Mày nhất định phải đỗ vàoĐại Học Nam Kinh!”
Mùa hè năm đó, DiệpPhiên Nhiên trải qua sinh nhật mười sáu tuổi. Bố mua cho cô một chiếcbánh ga tô thật to, cắm lên đó mười sáu cây nến, xoa mái tóc ngắnngủn của cô, cười tủm tỉm nói: “Phiên Phiên của chúng ta mười sáutuổi rồi, trở thành thiếu nữ rồi!”
Mẹ cô thắp từng ngọnnến, nói: “Nào, con mau đến cầu nguyện đi!”
Diệp Phiên Nhiên bìnhthản đưa mắt nhìn bố mẹ: “Con còn có nguyện vọng gì nữa đâu? Ngoàiviệc ra sức học tập thi đỗ điểm cao, sau này đỗ vào trường đại họctrọng điểm!”
Bố cô biết con gái saukhi vào trung học thì trở nên tự ti, đánh mất vẻ ngây thơ hoạt bát.Ông là người tính tình ôn hòa, xưa nay chưa bao giờ vì thành tích họctập kém mà trách móc con gái. Đưa mắt nhìn sang vợ, ông mỉm cườinói: “Phiên Phiên, bố mẹ không kỳ vọng sau này con phải đỗ vào trườngđại học trọng điểm, chỉ hy vọng con có thể trở thành một người tựlập kiên cường!”
Giọng mẹ dịu dàng ônhòa: “Đúng rồi, Phiên Phiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-mai-yeu-em/1279889/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.