Ánh mặt trời chiều dịunhẹ, tỏa ánh sáng từ ngoài cửa sổ rộng lớn, rọi sáng khắp nhà hàng Kentucky.Diệp Phiên Nhiên và Hạ Phương Phi dạo phố đã thấm mệt, cả hai ngồi vào vị trísát bên cửa sổ, tâm sự than vắn thở dài.
“Mẹ Dương Tịch không phảilà người khó gần đâu!” Hạ Phương Phi uống Coca bằng chiếc ống hút, nói: “Bà ấythích kiểu con gái hoạt bát hướng ngoại, thích nói thích cười, biết nịnh đầm,nhanh nhẹn tháo vát. Ở trước mặt bà ấy, cậu phải cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn khônkhéo, nói những lời người lớn thích nghe, việc này không quá khó đúng không?”
Diệp Phiên Nhiên hồitưởng lại biểu hiện của mình tại nhà Dương Tịch, căng thẳng rụt rè, chẳng biếtphải mở miệng nói điều gì, chắc là còn lâu mới lấy được lòng của mẹ cậu.
“Mình không thích khôngkhí gia đình cậu ấy!” Cô gặm xong chiếc cánh gà, mút ngón tay: “Mẹ cậu ấy ở nhàcũng ra vẻ đầy quan liêu, mặt mày khó đăm đăm, mệt không cơ chứ!”
“Mẹ cậu ấy và mẹ mìnhcùng một giuộc với nhau, thường hay lãng quên thân phận của mình, cố chấp đầynhững lý lẽ, khiến người đời chán ghét!” Hạ Phương Phi an ủi cô: “Nhưng mà,hiện giờ không còn như xã hội trước kia nữa, cậu không cần phải nhìn sắc mặtcủa bà ấy để sống nữa, cưới xong cũng không ở cùng nhau, chỉ cần Dương Tịch đốixử tốt với cậu là được rồi!”
“Cưới xong?” Diệp Phiên Nhiêncười tự giễu: “Có cưới được không còn chưa biết, nói gì đến chuyện sau khi cướichứ?”
“Những lời này của cậutốt nhất đừng nói với Dương Tịch.” Hạ Phương Phi khuyên nhủ: “Cậu ta theo đuổicậu vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-mai-yeu-em/1279914/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.