Người ta nói tình đầu luôn là tình đẹp nhất, nhưng với m Trần Tuyệt và Đồng Vũ Thu thì tình đầu là mối tình oan trái, để rồi mọi cuộc vui cũng phải tàn, cảnh còn mà người đã ở nơi nào. Để rồi người ôm trong lòng trăm mối tơ vò, người sống một cuộc đời còn lại trong mây khói nhà Phật.
Tuy không phải thụ giỏi nhất, đẹp nhất nhưng lại là bạn thụ mà độc giả có nhiều ấn tượng sâu sắc nhất. Tình yêu của m Trần Tuyệt không phải là ''yêu thương" mà là "hi sinh". Chỉ cần nhìn Vũ Thu hạnh phúc, chỉ cần nhìn Vũ Thu vui là cậu hạnh phúc. Cậu hy sinh vì người mình yêu quá đỗi lớn lao. Tại sao cậu không đi nói với anh ta rằng mình chính là Tinh Trần? Tại sao nhìn người ấy đầu ấp tay gối với người khác trong khi mình chỉ lẳng lặng ở đó? Rốt cuộc cậu vẫn muốn anh hạnh phúc.
Cậu muốn giữ mãi hình ảnh một Liễu Tinh Trần mi thanh mục tú, trong sáng trong lòng Đồng Vũ Thu. Vì Liễu Tinh Trần trong lòng Đồng Vũ Thu sống mãi với hình ảnh cậu trai mười lăm tuổi ngây thơ chứ không phải là một kĩ nam Trần Tuyệt đã nằm dưới thân biết bao nam nhân, đã nhiễm bụi phong trần.Có thể nói, cậu quả là một người biết nhẫn nhịn, biết cam chịu, tất cả chỉ vì người mình yêu!