Lại là đêm thất tịch.
Những quả cầu trang trí tỉ mỉ giăng đầy đường phố, vô cùng náo nhiệt và phồn hoa.
[Hoan tẫn dạ, biệt kinh niên, biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
Tình tri thử hội vô trường kế, chỉ xích lương thiềm diệc vị viên.]
Hiên Viên Liệt nghe Hiên Viên Uyển Nhi phun đầy miệng thi từ, hờn giận nói “Ngày tốt thế này, ngươi sầu não cái gì?”
“Rất nhiều năm trước cũng vào đêm nay, Trần Tuyệt đã nói, gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.”
Hiên Viên Uyển Nhi níu tay Hiên Viên Liệt nói “Năm đó ta cũng đã từng nghĩ sẽ buông tha, muốn quên hết đi, nên hiện tại mới có thể cùng ngươi trải qua đêm thất tịch, lại không biết A Trần hiện giờ ra sao, bảo ta sao có thể không sầu não?”
Nghe vậy, trong lòng Hiên Viên Liệt cũng trăm chuyển ngàn hồi, nhớ lại mấy năm họ bên nhau mà suy ngẫm, từng có người nói hắn cùng Uyển Nhi là một hồi nghiệt duyên, nhưng dù sao cũng là duyên, nên quý trọng.
Phật nói, trăm năm ngoái đầu nhìn lại mới đổi lấy một kiếp gặp thoáng qua, bọn họ kiếp này tình nghiệt dây dưa, đời trước phải sâu đậm bao nhiêu mới có thể thành toàn?
Hiên Viên Liệt động tình hạ giọng ôn nhu, ghé sát bên tai Uyển Nhi nói “May là ngươi đã không trốn tránh ta, bằng không ta sẽ hối hận cả đời, từ nay về sau sẽ đi khắp cùng trời cuối đất tìm ngươi.”
Hiên Viên Uyển Nhi đỏ mặt, khuỷu tay huých vào thắt lưng Hiên Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tran-tuyet/1996583/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.