Cuồn cuộn hồng trần, hợp rồi tan, tan rồi hợp.
Tỉnh lại mới biết chỉ là mộng, khi mộng tỉnh, năm tháng lưu quang giống như gấm vóc, giờ đã hóa tro tàn, chỉ còn hồi ức.
Năm ngày sau.
Đồng Vũ Thu rời khỏi Hàng Châu.
Trước khi đi, hắn ở trước mộ Liễu Tinh Thần cầu một quẻ.
Mặt trên, viết là Liễu Tinh Thần muốn cùng hắn về Đồng phủ, mặt sau, là không muốn.
Quẻ chỉ mặt trên, thế là hắn bốc một nắm đất trước mộ Liễu Tinh Thần bỏ vào chiếc bình nhỏ.
Đồng Vũ Thu dùng một mảnh vải trắng bọc lại để vào trong ngực, hắn nói “A Thần, Vũ Thu ca ca mang ngươi về nhà”
Cách Dao nghe xong rơi lệ, nói “Thiếu gia bảo trọng”
Đồng Vũ Thu gật gật đầu, hai gò má gầy yếu vì mấy ngày canh trước mộ mà trở nên xám trắng, chỉ còn lại đôi con ngươi đen láy, bởi vì thời khắc thương đau mà càng thêm ướt át tinh lượng.
“Đúng rồi, thiếu gia, thiếu chút nữa quên mất, ngươi đi theo ta.”
Cách Dao đưa Đồng Vũ Thu đến trước cửa Ngọc Tiêu uyển, chạy như bay lên lầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Tuyệt đứng lặng sau cửa sổ lầu hai, qua một khe hở nhìn ra bên ngoài.
“Thực sự để hắn đi như thế?” Cách Dao thở hổn hển hỏi
Trần Tuyệt không trả lời, ngón tay miết nhẹ trên một bức họa.
Cách Dao nói được rồi, rồi cầm lấy bức hoạ cuộn tròn đi xuống lầu.
“Thiếu gia, đây là thứ A Trần nhờ ta giữ lại giùm y, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tran-tuyet/1996571/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.