“Đây là cái gì?” Đồng Vũ Thu đứng lên, chỉ bia mộ hỏi “Cách Dao, A Trần đâu?”
“Thiếu gia không phải đã thấy đó sao? A Trần đã chết rồi.” Cách Dao lấy ra một chiếc khăn tím, ngồi xổm xuống cạnh Đồng Vũ Thu lau bia mộ kia.
“Không có khả năng, khi rời đi tất cả đều rất tốt, Cách Dao, ngươi gạt ta!”
“Thiếu gia, Cách Dao không dám lừa ngươi, A Trần quả thật đã chết rồi.” Cách Dao cúi đầu nhìn bia mộ nhiễm một chút đất vàng, nói “Còn nhớ năm đó đại phu nói A Trần thân mình hư nhược, nếu không điều dưỡng cho tốt sẽ sống không quá bốn mươi. Nhưng những năm ở Hàng Châu, cuộc sống vất vả làm y lao lực, cả ngày để ý đến chuyện mấy đứa nhỏ nơi này, thân mình càng ngày càng tệ! Ta cũng khuyên bảo, nhưng y không nghe, kết quả nửa năm trước phát bệnh, kéo dài ba tháng, không thuyên giảm chút nào, liền cứ thế mà chết đi.”
Đồng Vũ Thu nghen lời đứng sững lại, Cách Dao định khuyên nhủ hắn, lại thấy mặt đất trước mặt xuất hiện những đóa hoa nho nhỏ.
Đó là nước mắt của Đồng Vũ Thu, không có kêu gào đến kiệt sức, không có náo loạn điên cuồng, hắn chỉ im lặng rớt từng giọt nước mắt, hồi lâu vẫn chưa dừng lại được.
“Thiếu gia” Cách Dao hoảng hốt, đứng lên kéo tay áo Đồng Vũ Thu nói “Thiếu gia ngươi đừng như vậy, A Trần biết được cũng sẽ khổ sở.”
“Ta từng nghĩ y sẽ không để ý tới ta, sẽ không tha thứ cho ta, sẽ không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tran-tuyet/1996574/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.