Bức màn buông xuống, khởi kiệu
Một màu đỏ sậm che hết những thứ trước mắt, không thấy người người qua lại, cũng không thể thấy những hòn đá nhỏ dọc đường.
Trần Tuyệt mở lòng bàn tay, bên trong là một đóa anh đào nho nhỏ màu hồng nhạt
Hoa rụng là nước mắt của cây rơi xuống, Trần Tuyệt luôn tin như vậy.
Vô ngữ vấn hoa hoa bất ngữ (không hỏi hoa, hoa sẽ không nói gì),y nhớ ngay từ khi còn chưa trở thành đầu bài của Tần Nguyệt lâu, y đã yêu những cánh hoa lặng im như vậy.
Mỗi dịp đầu xuân, y sẽ đứng ngẩn người dưới tàng cây anh đào trong đình viện, như muốn gột rửa bằng sắc phấn hồng kia, nhờ tán anh đào mà biến ảo, trở nên thật to lớn.
Chỉ là, tú bà nói: “Trần Tuyệt, ngươi chỉ có thể làm hoa mạn đà, không phải là cây anh đào mềm nhẹ, ngươi có thể ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó, nhưng đừng bao giờ quên, sinh mệnh của anh đào vô cùng ngắn ngủi.”
Những thứ xán lạn đi qua tựa điêu linh, phân tán rồi trở nên cô tịch, mất đi, so với việc chưa từng có được, lại càng đau.
Một trang giấy lẳng lặng nép mình dưới gốc anh đào, không ai biết đến, nhưng từng chữ đã khắc sâu trong lòng Trần Tuyệt
“Nhất trọng giang thủy nhất trọng sơn, thùy tri thử khứ lộ hựu nan; Nhâm tha cải cầu chung bất quá, thị phi chung cửu vị đắc an”
(Một bên sông nước, một bên núi. Ai ngờ đường đi lại gian nan. Mặc hắn miệt mài sửa cầu, thị phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tran-tuyet/1996633/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.