Quỳnh Ngọc gõ cửa: ” A Trần, đã tỉnh chưa?”
“Rồi” Bên trong truyền đến một âm thanh rầu rĩ
Quỳnh Ngọc đẩy cửa bước vào, thấy Trần Tuyệt ôm áo ngủ bằng gấm cuộn thành một đống ngồi trên giường
“A Trần, sao vậy? Không thoải mái sao? Hay là chưa tỉnh rượu?” Quỳnh Ngọc vội vàng mở cửa sổ ra
“Không, tỉnh rồi” Trần Tuyệt cắn ngón tay mình, từng chút từng chút một, cho đến khi máu bị ép chảy ra
“A Trần, ngươi sao thế?” Quỳnh Ngọc nhìn thấy điểm khác thường, kéo tay Trần Tuyệt ra, bắt y ngẩng đầu lên nhìn mình.
Một dòng lệ lướt qua gương mặt tái nhợt của Trần Tuyệt, nhưng gương mặt không lộ vẻ gì, ngay cả ánh mắt cũng không hề có chút đau thương.
“Tiểu Ngọc, ta đã thật sự thanh tỉnh rồi”
Đau đớn nơi đầu ngón tay dần rõ ràng, Trần Tuyệt giơ cao năm ngón tay hướng ra ngoài cửa về phía thái dương, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ ngón tay, chiếu lên gương mặt không có chút huyết sắc nào, lưu lại cảm giác ấm áp mà đau đớn.
“Tiểu Ngọc, đi gọi người mang nước ấm vào, A Trần cần tắm rửa”
Cách Dao cũng tiến vào phòng, kéo tay Trần Tuyệt nhét vào trong chăn “A Trần, ngươi cứ như vậy sẽ bị lạnh”
Quỳnh Ngọc cũng nhìn thấy dấu hôn trên người Trần Tuyệt, lúc này mới hiểu, thiếu gia đêm qua không về Thần Thu các, mà ở lại Trần các, trong lòng nhất thời cũng hiểu được vài phần, im lặng bước ra khỏi cửa.
Để lại một Trần Tuyệt im lặng cùng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tran-tuyet/1996630/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.