Lâm An. Đồng phủ. Ngọc Tiêu uyển.
Trần các.
Thái dương như vòi hoa sen tưới lên thân thể, Trần Tuyệt mở mắt, lông mi như cây quạt nhỏ, trở nên trong sáng.
“Tỉnh rồi?” Đồng Vũ Thu nghiêng đầu nhìn y.
“Thiếu gia” Thanh âm Trần Tuyệt còn có chút ngái ngủ.
“Đi vài ngày đường, chắc mệt mỏi rồi, ngươi cứ nằm một lát, ta đi xử lý chút chuyện rồi sẽ trở lại, được không?”
“Được” Trần Tuyệt chui vào trong chăn, hương vị ngọt ngào của từng sợi vải ba năm xa cách đong đầy khứu giác.
Đồng Vũ Thu đứng dậy mặc áo, ra khỏi cửa, lại quay đầu nhìn Trần Tuyệt cuộn mình trong chăn.
Đêm đón Trần Tuyệt về từ Tô Châu, hắn đã xem qua thân thể Trần Tuyệt.
Tuy rằng Trần Tuyệt cực lực che dấu, thậm chí thổi tắt nến.
Đồng Vũ Thu không thể nào quên được làn da không tì vết của người kia, nay đã chằng chịt vết thương.
Chỉ còn lại vết xăm hình hoa mạn đà, diễm lệ mị nhân, xinh đẹp mà sa đọa.
Trần Tuyệt hai mươi mốt tuổi, mất đi vẻ ngây ngô cùng mềm mại của thiếu niên, lại thêm vài phần thành thục phong vận.
Hai chân thon dài càng thêm hữu lực, thắt lưng linh hoạt, giống như xà tinh trằn trọc trở mình.
Ôn hòa va chạm đã không thể thỏa mãn Trần Tuyệt của hiện tại, cái y cần là thô bạo cùng đau đớn, cưỡng chế xâm nhập, xâm phạm, phá hủy hết thảy nội tạng.
Đêm đó, Đồng Vũ Thu sau lần tiến vào cuối cùng, chỉ không ngừng hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-tran-tuyet/1996641/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.