Tuổi thanh xuân, năm cả hai người 16 tuổi. Hạ Minh Hiên và Kiều Tử Tích đã là bạn thân, nhưng là quá giới hạn bạn bè, cũng chẳng phải tình huynh đệ, mà là tình yêu thầm kín.
Hạ Minh Hiên lời nói ra, đem theo chút xót xa và mong chờ, cậu hỏi Tử Tích, tôi thích cậu, tôi sẽ suốt đời bên câu đi chặng đường dài đó, dù cho nó có nhiều gian nan và khác biệt.
Tử Tích, tôi sẽ nắm tay cậu dù cậu có như thế nào đi chăng nữa, ở bên tôi, tôi và cậu sẽ hạnh phúc.
Thời thanh xuân ngây ngô lắm, tình yêu và lời nói ra cũng vô cùng hồn nhiên và trong sáng. Nhưng rốt cuộc, Kiều Tử Tích anh lại nói ra một lời quá xót xa, quá chua chát. Hạ Minh Hiên, vậy cậu nghĩ tôi sẽ đi cùng cậu? Tuổi 16, những tưởng sẽ tươi đẹp, nào ngờ, đó chính là lần khổ sở nhất đời cậu...
Cho đến khi trưởng thành, cậu và anh đã không gặp nhau mười năm. Nhưng khi đã thành nghiệp, họ lại gặp nhau một lần nữa. Những tưởng sẽ gặp nhau và nói chuyện với nhau qua loa là xong đường ai nấy đi, nào ngờ anh lại bức ép cậu, kìm hãm cậu trong cánh tay mạnh mẽ của anh, mà cậu chẳng thể nào thoát ra được. Cuộc sống của cậu, đã không còn bình yên nữa, chỉ vì gặp lại anh, anh khiến cậu một lần nữa yêu anh, bị anh vây bắt vui đùa trong tay…