Bạn đang đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn của tác giả Đại Gia. Bệnh viện nhân dân Thành phố “Tránh ra! Tránh ra!” Trần Bình ôm một cô bé đã ngất xông vào trong bệnh viện, lớn tiếng hô lên “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu con gái tôi!” Mấy y tá cùng vài vị bác sĩ chạy tới, vội vàng đưa đứa trẻ trong lòng Trần Bình vào trong phòng cấp cứu. “Này, anh không được vào trong!”
Nữ y tá mặc đồng phục màu xanh da trời, đeo khẩu trang ngăn Trần Bình đang muốn xông vào phòng cấp cứu. Cùng lúc này, tiếng giày cao gót vội vàng giẫm lên trêи nền đá cẩm thạch vang lên phía sau lưng Trần Bình, tiếng “cộp, cộp” như gõ vào trong lòng anh. “Trần Bình!” Giọng nói dịu dàng tràn ngập sự giận dữ. Bốp! Một bàn tay mảnh khảnh tát mạnh lên mặt Trần Bình.
Giang Uyển đứng đối diện Trần Bình, khuôn mặt cô tràn ngập vẻ giận dữ, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nước: “Con gái tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.” Giọng điệu lạnh lùng mang theo sự giận dữ sâu sắc. Cảnh tượng này dọa sợ không ít bệnh nhân cùng với người nhà trong bệnh viện. Trần Bình xấu hổ giận dữ cúi thấp đầu xuống, cũng không giải thích bất cứ lời nào. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Phong Cảnh Giấu Trong Hồi Ức và Uông Xưởng Công.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.