Trần Bình thản nhiên nhìn qua, mặt vô cảm.
Lưu Khải cũng không vui nhìn Trần Bình, tên này cực kỳ bình thường, nhưng sao lại bình tĩnh như vậy.
Có chút thú vị.
“Người anh em, ba trăm nhân dân tệ, có bồi thường được không?”
Lưu Khải không phải loại côn đồ vừa mở miệng liền hô đánh hô giết.
Lưu Khải hơi cau mày, nhìn chiếc Harley bị đâm vỡ thành từng mảnh, nói: “Người anh em, ba trăm nhân dân tệ cũng không nhiều, coi như tiền mua đôi chân đi.”
Đậy chính là uy hϊế͙p͙ rồi! Đôi mắt Trần Bình đông lại, ánh mắt mập mờ.
Anh là người thừa kế nhà tài phiệt lại thiếu ba trăm nhân dân tệ sao? Đương nhiên không thiếu.
Nhưng anh không thể chịu thua coi tiền như rác được.
“Nếu như tôi nói tôi không có tiền thì sao?”
Trần Bình thản nhiên nói.
Đám nam nữ băng đảng xe máy kia dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc nhìn chằm chằm vào Trần Bình rồi chế giễu cười.
Lưu Khải sờ chóp mũi, duỗi tay khoác lên vai Trần Bình, khuôn mặt du côn nở nụ cười xấu xa, nói: “Chú à, biết tôi là ai không? Tôi, Lưu Khải phố Nam Hạo, mọi người nể trọng tôi gọi tôi là anh Khải.
Chuyện hôm nay, nếu chú không đền chút gì đó thì không bỏ qua được.”
Lưu Khải cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên gặp một tên ngốc như thế này.
Điếc không sợ súng mà còn cho rằng mình giỏi giang.
Buồn cười! “Anh Khải, anh nhìn quần áo trêи người thằng đó đi, vừa nhìn đã biết là nghèo kiết xác.”
“Đoán chừng tên đần này đến Harley là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691401/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.