Trần Bình nhíu mày nhìn Cao Dương một cái.
Cao Dương lại giận dữ trừng mắt lườm anh rồi cười lạnh nói: “Bảo anh mang mỗi bức tranh tới mà cũng đến muộn được, có phải anh không để chú Giang vào trong mắt hay không?”
Chát! Giang Quốc Dân mặt mày giận dữ đi tới, tát một phát lên mặt Trần Bình.
Ông tức giận nói: “Sao tôi lại có thằng con rể vô tích như cậu chứ! Thể diện của tôi đều bị cậu làm cho mất hết rồi!”
Cái tát bất ngờ này khiến tất cả mọi người trong phòng trưng bày sửng sờ.
Nhưng trêи mặt họ ngoài vẻ đồng tình thì chỉ còn trào phúng.
Cao Dương thấy Giang Quốc Dân đánh Trần Bình ngay trước mặt mọi người, trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ.
Đánh hay lắm! Tên vô tích sự này nên bị đánh.
Trong mắt Trần Bình toát ra sự buốt giá nhưng rất nhanh bị đè xuống, anh cúi thấp đầu nói: “Xin lỗi bố! Trêи đường đến đây con có chút việc nên mới đến muộn ạ!”
Hừ! Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng rồi cầm lấy bức tranh.
Ông ổn định lại cảm xúc, xoay người lại cười ha ha nói: “Đến đây, đến đây! Tác phẩm thật của Đường Bá Hổ”
Xuân sơn bán lữ đồ “đây!”
Cao Dương bên này vênh váo tự đắc đứng trước Trần Bình với bộ dạng nhếch nhác chỉnh lại cổ áo vest của mình, cực kỳ đắc ý nói: “Trần Bình, anh nhẫn nhịn giỏi đấy! Tôi thật không hiểu loại căn bả như anh sao có thể lấy được Giang Uyển!”
Trước những lời khiêu khích, chế giễu này Trần Bình lạnh lùng cười nói: “Chuyện này chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691417/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.