Tâm trạng lúc này của Lý Lãng bất ổn như chiếc cáp treo như vậy.
Tôi tên là Lý Lãng, bây giờ tôi sợ hãi cực kỳ! Ngoài cửa, hai ba chục chiếc xe chuyển tiền xếp thành một hàng liền nhau.
Bên cạnh mỗi một chiếc xe đều có bốn đặc vụ trang bị súng ống đầy đủ bảo vệ.
Đồng phục tác chiến màu đen, mũ giáp màu đen cùng với súng ống màu đen.
Đúng vậy, không phải súng cao su áp tải xe chở hàng dĩ vãng mà là súng thật.
Bởi vì số tiền quá lớn nên ngân hàng đã liên hệ khẩn cấp với đội đặc chiến của Thành phố Thượng Giang điều động một trăm lính đặc vụ tới áp tải tiền mặt.
Mà tất cả các việc này chỉ hoàn thành trong mười phút ngắn ngủi.
Trần Bình bình tĩnh nhìn về phía Lý Lãng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, nói: “Là do tôi điều động tới!”
Ầm! Lý Lãng chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ ầm một tiếng, tay run bần bật.
Hắn là phú nhị đại nên hắn hiểu rõ rằng một người có thể trong thời gian ngắn điều động nhiều tiền như vậy đáng sợ như thế nào! Hắn cực kỳ sợ hãi, lần đầu tiên nếm trải được mùi vị của sự tuyệt vọng.
Nhưng hắn không phục.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Anh chỉ là một tên khố rách áo ôm, những chiếc xe này sao có thể do anh điều động tới được chứ!”
Lý Lãng đứng cũng không vững, tay chân lóng ngóng cầm lấy điện thoại gọi cho bố của hắn.
Hắn phải tìm bố, bố nhất định có thể giải quyết được! Kết quả, hắn còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691424/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.