Lý Lãng ngẩng đầu, nhìn Trần Bình bằng ánh mắt có chút tức giận và sợ hãi, nói: “Tại sao lại không dám, nếu anh đã mua công ty nhà tôi, thì số tiền này chính là của nhà tôi!”
Quả nhiên là không phục mà.
Trần Bình lạnh lùng cười, Lý Lập Hưng vừa quay đầu, đã vung một cái tát, giận dữ nói: “Con ngậm mồm lại cho ta!”
Lý Lãng ngây ra, từ lúc sinh ra đến giờ, hôm nay chính là lần đầu tiên bố đánh mình nhiều lần như vậy.
Cậu ta đang định phản bác, Lý Lập Hưng đã khom lưng, nói bằng thái độ vô cùng khiêm nhường: “Cậu chủ Trần muốn mua công ty của tôi, vậy đương nhiên sẽ tặng cho cậu chủ Trần, tôi không lấy tiền đâu.”
Lý Lập Hưng không dại dột, ông biết rõ, chỉ có như vậy, mình và con trai mới có thể giữ lại tính mạng.
Trần Bình gật đầu, nhìn Kiều Phú Quý, ông lại bảo tài xế lái xe chở tiền đi ra từ cổng một cách oai nghiêm.
Đúng vậy, từng chiếc xe này đến chiếc xe khác đã biến mất như vậy trong mắt Lý Lãng.
Đó chính là gần một nghìn tỷ đồng tiền mặt, là toàn bộ tài sản của nhà họ Lý! “Bố, bố làm gì vậy? Đó là tiền nhà mình!”
Lý Lãng tức giận gào lên, đồng thời lườm Trần Bình một cách vô cùng oán hận.
Thế nhưng, Lý Lập Hưng lại giận dữ trách mắng: “Con thì biết cái quái gì! Cái gì mà tiền nhà họ Lý? Đó đều là tiền của cậu chủ Trần! Công ty nhà chúng ta có thể gây dựng được nên, đều là nhờ vốn đầu tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691425/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.