Trần Bình khẽ cười nói: “Tôi đến xem một chút.”
Đúng thật là ngoài ý muốn, thế mà lại gặp Cao Dương.
“Xem một chút? Anh đến đây xem cái gì?”
Cao Dương bất mãn nói: “Biết đây là đâu không? Là nơi mà anh có thể tuỳ tiện đi vào xem sao? Mau biến đi!”
Cao Dương thích Trần Bình.
Chỉ là tên khố rách áo ôm mà lại dám cướp nữ thần của hắn ta! Lại còn chạy đến phòng trưng bày Quốc Hoa dạo xem.
Anh ta không biết thân phận của mình chỉ bôi nhọ phòng trưng bày của Quốc Hoa thôi sao! Tràn Bình hơi nhíu mày buồn bực nói: “Sao tôi lại không thể tới đây?”
Tên Cao Dương này không biết rằng đứng trước mặt hắn chính là ông chủ của phòng trưng bày Quốc Hoa.
Thằng cha này thế mà còn xem thường anh.
Trần Bình xấu xa trong lòng cảm thấy thú vị cực kỳ.
“Ha ha ha!”
Cao Dương khinh miệt cười nhạt nói: “Trần Bình anh đúng là đồ đần! Anh biết người như thế nào mới có thể bước vào phòng trưng bày Quốc Hoa không?”
Cao Dương cực kỳ kiêu ngạo, hắn cũng sớm quên mục đích đến đây, bây giờ không khinh bỉ hắn vậy đợi đến lúc nào nữa? “Có thể đến chỗ này đều là người có tiếng tăm ở Thành phố Thượng Giang, giá trị con người ít nhất cũng phải chục triệu.”
Cao Dương nhướng mày nở nụ cười chế giễu nói: “Loại rác rưởi đáy dưới tầng xã hội như anh đến tư cách đứng ở cửa cũng không có, anh hiểu không?”
“Tôi cũng không hiểu sao Giang Uyển lại kết hôn với loại khố rách áo ôm như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691409/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.