Hôm nay là thứ sáu, Giang Uyển đã rời giường từ sớm, cô đứng trong nhà vệ sinh soi gương trang điểm.
Trần Bình bước ra khỏi phòng ngủ, dỗ dành con gái đang ăn vạ.
“Không phải hôm nay cô được nghỉ à? Sao dậy sớm thế?”
Trần Bình ôm con gái đứng trước cửa nhà vệ sinh hỏi.
Giang Uyển đầu cũng không ngoảnh lại đáp: “Hôm nay tôi phải đi công ty, buổi chiều còn phải đi gặp khách hàng.”
Dứt lời, cô đứng trước gương ngó trái ngó phải, cầm son lên thoa rồi mím môi lại.
Giang Uyển rất xinh đẹp, cho dù cô chỉ trang điểm nhạt cũng vẫn giống như tiên nữ mê hoặc lòng người.
Cô lướt qua bên người Trần Bình, Giang Uyển nhanh chóng cầm lấy túi xách, đi giày cao gót nói: “Đúng rồi, hôm nay anh đến triển lãm giúp bố, đưa Mễ Lạp cho Giang Linh trông một chút.
Tối hôm qua tôi đã nói với em ấy rồi, chắc tầm mười giờ em ấy sẽ tới đây.”
“Mẹ ơi, mẹ về sớm nhé!”
Tiểu Mễ Lạp được Trần Bình ôm vào trong lòng, đáng yêu vẫy cánh tay nhỏ trắng nõn với Giang Uyển, nơi khóe miệng có hai lúm đồng tiền khiến cô bé cười lên trông vô cùng ngây thơ.
Giang Uyển hấp tấp chuẩn bị đi ra khỏi nhà, nghe thấy tiếng gọi “mẹ”
ngọt ngào lại lưu luyến không nỡ, hôn lên mặt Mễ Lạp một cái rồi mới đi.
Trước khi đi, cô lại dặn dò Trần Bình: “Đừng quên đi giúp đỡ bố.”
Trần Bình đáp lại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi sớm về sớm.”
Trần Bình đứng nơi cửa căn phòng bảy chục mươi mét vuông nhìn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691410/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.