Ánh mắt quay trở lại chỗ Trần Bình.
Anh vừa ngắt điện thoại liền lặng lẽ đứng về chỗ, sau đó mấy ông bà già xung quanh đều khinh bỉ lẩm bẩm vài cậu, tránh xa anh như thể ghét bỏ.
“Thứ gì đây chứ, lớn đầu rồi mà vẫn ở đây khiến cho người khác mất mặt.”
“Dương Quế Lan có con rể như cậu ta, thật là đen đủi cả mấy đời.”
“Ây da, mau đi thôi mau đi thôi, trêи người toàn mùi dầu, hôi chết đi được.”
Đối mặt với những lời chỉ trách và mỉa mai không chút nể nang của những người này, Trần Bình bất lực lùi sang bên cạnh, dựa vào tường, khoanh tay, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ.
Cao Dương đương nhiên đã nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của Trần Bình, trong lòng vô cùng sung sướиɠ, đắc ý giơ ngón giữa với anh, sau đó chỉnh đốn lại bộ vest trong ánh mắt mong đợi của mấy ông bà già, cất bước đi tới chỗ giám đốc và nhân viên còn lại của công ty.
“Xin chào anh, xin hỏi có việc gì không?”
Giám đốc là một cô gái, mặt trái xoan, thắt đáy lưng ong, cũng có sắc đẹp, mặc bộ váy công sở màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng hoa văn, trông rất lão luyện.
“Cô là giám đốc của công ty này?”
Cao Dương nở nụ cười tuấn tú.
Cậu ta nhìn ngắm người phụ nữ này, không tồi, nếu có thể, cậu ta muốn đưa cô ta đến công ty mình làm thư ký hoặc trợ lý.
“Đúng vậy, thế nhưng mấy ngày nay công ty chúng tôi đang chấn chỉnh lại, nếu là chuyện liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-thua-ke-hao-mon/1691428/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.