Chương trước
Chương sau
Thấy đám người hô hào, Giang Uyển giống như ngồi trêи bàn chông, tuy rằng cô không biết quà sinh Nhật Trần Bình chuẩn bị là thứ gì, nhưng Trần Bình đã để lộ một chữ: Tranh.
Trần Bình cũng không ngốc, cố ý đem bức tranh của Phùng Thụy Tường tặng tới.
Nhưng Giang Uyển không biết, cô theo bản năng cho rằng Trần Bình tuỳ tiện mua một bức tranh trang trí mà thôi.
Nhưng mà bây giờ bức tranh “Xuân Sơn bán lữ đồ”
của Cao Dương có thể coi là tạo đủ ảnh hưởng, nhận được một đống lời khen ngợi.
Báu vật như vậy so sánh với bức tranh trong tay Trần Bình quả thực là một cái trêи trời một cái dưới đất.
Lúc này mà lấy ra chẳng khác nào tự rước lấy nhục cho bản thân.
“Cũng chỉ là một món quà mà thôi, có gì đáng để xem đâu chứ!”
Giang Uyển nói đỡ giúp Trần Bình, đồng thời hung hăng lườm Trần Bình một cái.
Nếu như hôm nay mà mất mặt trước nhiều người như thế này, cô sẽ hận Trần Bình chết mất! Mà cô cũng không thể ngẩng đầu trước mặt Cao Dương.
“Chị à, thế thì chị không đúng rồi, chúng ta cũng không thể khiến anh rể thất vọng được.”
Giang Linh cười hì hì nói, tiếp đó bước qua cầm một phát hộp quà Trần Bình giấu dưới gầm bàn.
“Ồ, cũng là một hộp đựng quà dài, không phải cũng là tranh chứ?”
Giang Linh cố ý kéo giọng dài ra, trong ngữ điệu ngập tràn sự trào phúng.
Trần Bình cũng không biết nên nói gì, chỉ im lìm không nói chuyện.
“Món quà này của anh sẽ không phải mua từ siêu thị hai tệ nào đó chứ?”
Giang Linh cầm hộp quà trong tay chế giễu nói.
“Tìm được ở chợ đồ cổ.”
Trần Bình nói.
Lời này nói ra, tất cả mọi người trong phòng bao đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Bình.
Chợ đồ cổ? Nhưng cái này cũng vẫn quá mất mặt rồi! Giang Quốc Dân khẽ thả lõng, coi như Trần Bình có chút thay đổi.
Đứa con rể này biết sở thích của mình coi như cũng không tệ lắm.
Nhưng cũng chỉ là tàm tạm thôi, so với bức “Xuân sơn bán lữ đồ”
của Cao Dương, đồ tìm được trong chợ đồ cổ chẳng là cái gì.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất! Anh rể, anh đi chợ đồ cổ tìm đồ? Anh cũng không quan tâm bác quá rồi!”
Giang Linh châm chọc nói: “Em nghe nói, đồ ở chợ đồ cổ đều là hàng giả, hơn nữa rất nhiều thứ đều là đồ bị ám.”
Đồ bị ám? Hai chữ mất lòng này..
Đồ bị ám: Nguyên gốc hai chữ này là hàng bẩn hoặc đồ bị ma ám.
Sắc mặt Giang Quốc Dân nháy mắt trầm xuống, từ ngữ trong nghề, ông ta vẫn hiểu được.
Quả thật trong chợ đồ cổ có rất nhiều thứ bị ám, nếu như không cẩn thận mua phải thì chính là điềm xấu.
Bởi vậy, Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, chút ấn tượng tốt vừa xây lên không còn sót lại chút gì.
Giang Uyển đứng dậy, vội vàng muốn lấy lại hộp quà trong tay Giang Linh, cô nói: “Vậy thì đừng xem nữa!”
“Như vậy không được, bắt buộc phải xem, em rất tò mò không biết anh rể tặng bác món gì?”
Giang Linh nghiêng người một cái, nhanh chóng mở hộp quà rồi lấy cuộn tranh bên trong ra.
Tranh? Mọi người tự nhiên nhìn thấy, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Cao Dương và Trần Bình.
Chẳng trách Trần Bình không muốn lấy ra, có bức tranh nào quý giá hơn “Xuân sơn bán lữ đồ”
được nữa chứ? Giang Linh nhìn biểu cảm hài hước của mọi người, lại nhìn ánh mắt âm trầm như nước của Giang Uyển, cô ta cảm thấy rất nực cười, tiếp đó mở bức tranh ra.
Soạt! Tranh cuốn mở ra, một bức tranh hiện ra trước mắt mọi người.
Mọi người lập tức vươn cổ duỗi đầu nhìn qua, ngay lập tức bị sự tinh xảo của bức tranh hấp dẫn.
Nhân vật được vẽ muôn vẻ, màu sắc phong phú, đường nét nhu hòa, quả là kiệt tác! Nhưng càng nhìn mọi người càng cảm thấy kỳ lạ.
“Đây..
Bức tranh này giống y đúc bức tranh của Cao Dương!”
Một người trẻ tuổi trong đám người đầy vẻ kinh ngạc, hai mắt trợn to nói.
Qua một hồi, mọi người mới phản ứng lại.
Hai bức tranh này giống nhau như đúc, cũng là “Xuân sơn bán lữ đồ”
! Xoạt một cái, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người Trần Bình.
Đùa chắc! Anh ta có thể tìm ra được “Xuân sơn bán lữ đồ”
sao? Cái này nhìn một phát biết ngay là đồ giả! Khi bức tranh được mở Cao Dương ngay lập tức nhận ra bức tranh này giống y hệt bức tranh của mình, vốn có chút sửng sốt, nhưng chốt lát sau hắn lại nở nụ cười lạnh.
Đúng là ông trời giúp mình mà, ha ha ha! Trần Bình ơi Trần Bình, anh xong đời rồi! Cầm tranh giả đến làm quà sinh nhật cho bố vợ, cũng vất vả cho anh nghĩ ra được chuyện này, Lúc này Giang Linh cố ý gào to lên: “Anh rể, sao bức tranh này của anh lại giống hệt của anh Cao Dương thế? Không phải hàng giả chứ?”
Đây cũng là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng mọi người.
Trần Bình tặng tranh, mà bức tranh này còn được mua từ chợ đồ cổ nhất định là đồ giả không đáng tiền! “Sao cô biết nó là giả?”
Đột nhiên giọng nói thản nhiên của Trần Bình vang lên trong phòng bao.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình.
Thằng này bị điên à! Hai bức tranh, một bức do Cao Dương tốn mấy triệu mới mua được, một bức là tìm được trong đồ cổ, cái nào thật cái nào giả chỉ cần nhìn một cái liền biết.
Giang Uyển cũng rất khẩn trương, cô dẫm lên chân Trần Bình một cái ra ý anh đừng nói linh tinh nữa.
Lúc đến cô đã bảo anh nhẫn nhịn, vậy mà người đàn ông này lại không nghe.
Đúng là mất mặt chết đi được! Giang Linh lập tức cười to, nói: “Anh rể, ý anh là bức tranh này của anh mới là đồ thật? Còn của anh Cao Dương là đồ giả?”
Buồn cười quá đi mất! “Nói không chừng là thật.”
Trần Bình tiếp tục nói, không thèm để ý việc Giang Uyển đang véo mình dưới gầm bàn.
Ha ha ha! Giang Quốc Dân đang ngồi trêи ghế chính cũng hừ lạnh một cái, ông ta đã nhìn thấu thằng con rể của mình rồi.
“Đã như vậy, không bằng nhờ chú Giang cùng các chú các bác ngồi đây giám nghiệm một chút.”
Khi Cao Dương nói những lời này, trong ánh mắt lên vẻ vô cùng đắc ý.
Hắn ta cực kỳ tự tin.
Bức tranh này hắn tiêu tốn hơn hai triệu mới có thể mua được, chỉ bằng mấy chục tệ mua ở chợ đồ cổ của tên Trần Bình kai có thể đấu lại hắn ta sao? Nằm mơ đi! Hắn vừa dứt lời, Giang Linh bên kia đã vội vàng cầm bức tranh đi đến trước mặt Giang Quốc Dân và mấy chú mấy bác yêu thích sưu tập đồ cổ, nói: “Bác cả, các bác xem đi.”
Giang Quốc Dân nhận lấy một cách cực kỳ ghét bỏ, liếc mắt vài cái, ánh mắt lập tức kinh ngạc! Mấy người bạn già khác của ông ta cũng nhìn qua mấy lần liền vội vàng cầm lấy kính lúp cẩn thận xem lại.
Càng xem bọ họ càng cảm thấy kinh ngạc.
Đây..
Đây đúng là phong cách vẽ của Đường Bá Hổ! Bức tranh này hình như cũng là thật.
Điều này thật kỳ quái, cả hai bức tranh giống nhau vô cùng giống như được in ra.
Giang Quốc Dân và vài người bạn già nhìn nhau mấy lần, lại dựa vào bàn cẩn thận xem xét lại lần nữa, mỗi chi tiết nhỏ đều không bỏ qua.
Cảnh tượng này khiến không ít người ngạc nhiên, chẳng lẽ bức tranh của tên Trần Bình kia là thật? Trong lòng Cao Dương có chút hoảng hốt, nhìn dáng vẻ chú Giang giống như gặp được tác phẩm thật.
Không thể nào! Bức tranh hắn đã tiêu tốn hơn hai triệu mới có được không thể là giả.
Giang Uyển bên này tim vã vọt lên tận cổ họng, nhìn Trần Bình lại phát hiện anh đang im lặng thản nhiên ngồi kia, giống như không có chút lo lắng nào.
“Trần Bình này, cậu lấy bức tranh từ đâu ra vậy? Mô phỏng rất tốt, hoàn toàn có thể lấy giả, rối loạn thật.”
Giang Quốc Dân nheo mắt nói.
“Bức tranh mô phỏng rất tốt, nếu như không phải có mấy người chúng tôi ở đây, đúng là thật có thể lấy giả, rối loạn thật.”
Mấy người bjan già của Giang Quốc Dân tiếp lời.
Nói thật, trong lòng bọn họ vẫn chưa chắc chắn nhưng tự nhiên nghiêng về bức tranh kia của Cao Dương, ai bảo người ta tặng quý giá hơn.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng nhìn về phía Trần Bình càng thêm khinh bỉ.
Quả nhiên là đồ giả.
Cao Dương cũng thả lõng một chút, đắc ý nhìn về phía Trần Bình.
Trần Bình nhíu mày lại, biểu cảm có chút không tự nhiên.
Bức tranh Phùng Thụy Tường tặng mình là đồ giả? Không thể nào! Lấy giả loạn thật? Một lát sau Trần Bình liền hiểu, phỏng chừng đám người bố vợ cũng nhận thấy hai bức tranh này quá giống nhau, nhưng bọn họ càng thiên vị bức tranh mà Cao Dương tặng hơn.
Bởi vì tên Cao Dương kia là phú nhị đại, mà anh chỉ là thằng con rể nghèo kiết xác sao có thể tặng đồ thật được.
Nghĩ tới đây, Trần Bình cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không quan trọng.
Nhưng Giang Linh lại cười lớn chế nhạo nói: “Anh rể, cũng được đấy chứ, định lấy ra tranh giả lừa ai?”
Đồng thời, cô ta còn giễu cợt chị họ mình thêm vài câu: “Chị à, ông chồng này của chị cũng giỏi giang thật đấy, còn tưởng rằng anh ta có thể tìm ra hàng thật cơ!”
Giang Quốc Dân lại là người đầu tiên nói giúp Trần Bình: “Được rồi Linh Linh, việc này cũng không thể trách Trần Bình.
Cậu ta cũng chỉ mua được, làm sao có thể nhìn ra thật – giả chứ.”
Mọi người cũng không thể tiếp tục nói thêm gì, nhưng đối với Trần Bình càng thêm lạnh nhạt.
Ăn cơm cùng với loại người như anh ta thật là mất mặt.
Giang Uyển cũng nuốt không trôi nổi nữa, giận dữ kéo Trần Bình đi thẳng ra khỏi bữa tiệc.
“Anh chuẩn bị cái gì, tặng cái gì không được lại đi tặng tranh giả chứ! Thể diện của tôi đều bị anh làm mất hết rồi!”
Trần Bình chỉ có thể cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi!”
“Đúng là phiền chết đi được, càng nhìn càng thấy phiền, anh cút về chăm sóc Mễ Lạp đi.”
Giang Uyển mắt tóe lửa, nghiến răng quăng lại câu nói rồi lập tức trở lại phòng bao.
Trần Bình nhìn theo bóng lưng mang vẻ thất vọng của cô, im lặng thở dài một hơi.
Giang Uyển à, bức tranh của tôi đó mới là thật.
Ôi, một đám không biết nhìn.
Đợi Giang Uyển quay lại trong phòng bao, mọi người không thấy Trần Bình quay trở lại, Dương Quế Lan hỏi: “Trần Bình đâu?”
Giang Uyển miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Mễ Lạp còn đang ở bệnh viện, anh ấy về trước rồi ạ!”
Ha ha.
Sợ rằng thấy xấu hổ quá nên mới bỏ chạy chứ gì! Trùng hợp vào lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Mã Kim Văn mang theo bảy tám người phục vụ, lần lượt mang theo những món ăn trân quý cùng với rượu ngon đắt đỏ đi vào.
“Vì này chắc hẳn là anh Giang nhỉ?”
Mã Kim Văn lập tức đi về phía Giang Quốc Dân, khách sáo chào hỏi ông.
“Ông là?”
Giang Quốc Dân sửng sốt, người này ông đâu có quen biết.
“Tôi là ông chủ của Tụ Hiền Các, Mã Kim Văn.
Hôm nay là sinh nhật của anh Giang nên tôi cố ý tặng anh các món ăn đặc sắc do các đầu bếp được mời từ Pháp, Đức, Anh về chế biến, còn cả tám bình rượu Lafite82 năm nay cùng với hai bình rượu Phần.”
Mã Văn Kim cười nói.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn từng đĩa đồ ăn cùng với các bình rượu trêи bàn.
Ông chủ Tụ Hiền Các tự mình đến tặng quà thật sự khiến người ta kinh sợ.
Lafite82 năm đã là rất hiếm có, lại còn thêm hai bình rượu Phần Quốc Tàng! Đây là rượu đế đắt đỏ trêи thế giới, một bình từng được đấu giá tận hai triệu nhân dân tệ! Vua của các loại rượu! “Ở đây còn có một thẻ hội viên hạng bạch kim, coi như một chút tấm lòng của tôi tặng cho anh Giang.
Lần sau anh đến ăn cơm sẽ có phòng bao riêng biệt, mà còn được ưu đãi 50%”
Mã Kim Văn rút ra một tấm thẻ hội viên trịnh trọng đưa cho Giang Quốc Dân.
Giang Quốc Dân sớm đã kinh ngạc đến nổi nói không nên lời, run rẩy đưa tay nhận lấy, rồi hỏi: “Mã, ông chủ Mã, vậy thì cảm ơn ông quá, nhưng chúng ta không thân quen, đây là ai bảo anh mang tới vậy?”
“Cậu Trần không ở đây sao?”
Mã Kim Văn hỏi, ông ta nhìn quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng của Trần Bình.
Cậu Trần? Giang Quốc Dân ngây người, trong phòng bao này không có ai họ Trần, mà những người khác cũng không hề nghĩ tới Trần Bình, Giang Uyển kinh ngạc, cô lại ngay lập tức nghĩ tới Trần Bình, nhưng điều này sao có thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.