Một người phụ nữ đã đứng tuổi đùng đùng nổi giận bước vào phòng, xốc Lạc Lạc gầy yếu lên đi ra ngoài, dọc theo hành lang đi tới trước một cánh cửa gỗ, đá văng cánh cửa rồi ném nàng vào phía bên trong. Lạc Lạc đẩy đẩy thân thể ngồi dậy, chỉ thấy bị giam ở đằng sau cánh cửa bằng ván gỗ đơn giản, nghe được tiếng bước chân đã đi xa. Lạc Lạc hồi tưởng lại quần áo trang sức những người đó, nghĩ tới nam nữ truy đuổi vui đùa đã thấy suốt dọc đường đi, xem xét vị trí lúc này của mình, liên hệ những gì đã xem trong điện ảnh TV. Trầm mặc một hồi, đầu óc Lạc Lạc một tiếng vo ve. Chẳng lẽ là xuyên không? Kỹ viện?
Lạc Lạc đang buồn ngủ nằm ở trên bàn nghĩ tới mọi chuyện. Dầu thắp đã không còn nhiều lắm, ánh sáng trong phòng không được tốt.Mai Vô Qua đứng ở cửa, ánh trăng ngoài cửa chiếu trên thân hắn, chiếu lên trên quần áo nửa mới nửa cũ màu nâu nhạt. Lạc Lạc giương mắt nhìn lại. Người nọ mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, thân buông thẳng,quả nhiên là anh khí bức người. Mày kiếm hướng về phía trước, nghiêng xuống phía thái dương nhập chung với vài sợi tóc đen không bị trói buộc. Đôi mắt nhìn giận không giận cùng với khóe miệng hơi giương lên, phối hợp với chiếc mũi thẳng khiến cho gương mặt càng đẹp trai, xuất chúng hơn. Chẳng lẽ người này quá anh tuấn hay là nhìn ra hắn cố ý làm bộ dáng hung ác nên chính mình lại tuyệt đối không cảm thấy sợ hãi.
Nói nàng phận bạc xuyên qua cũng có thể xuyên trúng kỹ viện, hay nên nói may mắn được người đàn ông này chuộc thân? Mà hắn, cư nhiên lại rất hưởng thụ việc nàng tình nguyện báo đám. Chỉ là, nàng căn bản ăn bao nhiêu không đủ, cùng lắm, ăn hết sản nghiệp của hắn, để hắn tình nguyện thả nàng đi...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.