Lạc Lạc vốn hết giận rồi, nhưng lúc nghe hắn kể, bỗng liên tưởng tới hắn đang trái ôm phải ấp trong Mãn Thúy Lâu, lỗ mũi đau xót chợt cảm thấy uất ức, khẽ nức nở.
Mai Vô Quá lập tức hoảng sợ, thấy bộ dạng khổ sở của Lạc Lạc trong lòng hối hận, cho là hành động của mình đã làm tổn thương kinh nghiệm sống chưa nhiều của nàng, vội vàng rút le?q{o{uy/do^n tay về, vừa lau nước mắt cho nàng vừa nói: “Đừng khóc, đều là Mai ca ca không tốt, đúng, sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.”
Lạc Lạc càng tủi thân hơn, thầm nghĩ cái gì mình cũng chuẩn bị giao ra rồi, người này vẫn còn lưu luyến nơi khói hoa. Mình vẫn nên cách xa hắn ra, nên cự tuyệt hắn đi, nhưng mình lại không bỏ được, vì vậy vừa tủi thân vừa tức giận đan xen lẫn lộn nhau càng lúc càng bức bối, chỉ muốn ôm hắn thật sâu thật chặt, nên lắc đầu ôm chặt lấy Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá suy nghĩ một chút, thấy Lạc Lạc không phải bởi vì động tác thân mật của mình mà tức giận, vì vậy hiểu rõ nói: “Là ca ca không tốt, về sau tuyệt sẽ không lớn tiếng quát muội như vậy, nhưng mà, nhưng mà muội có biết lúc ta về nhà không thấy muội, đã rất lo lắng không?”
“Sao huynh trở về muộn như vậy, huynh có biết muội lo lắng lắm không? Coi như huynh, coi như huynh đi cái loại địa phương đó, ta cũng rất lo lắng…” Lạc Lạc khóc thành tiếng, giận đến hai chân đạp loạn.
Mai Vô Quá ngẩn người, không nghĩ tới tiểu nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579998/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.