Nếu phải giúp đỡ Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc sẽ không được gặp Mai Vô Quá, vì vậy sau khi giao y phục cho Lý Mặc nhờ đưa hộ, cũng giả vờ nói về nhà trước. Lạc Lạc đi xa, vẫn thấy Lý Mặc giơ cánh tay gầy yếu vẫy vẫy, khẽ mỉm cười, vòng qua nguyệt lượng môn. Ngoài cửa, dáng người Từ Kiêu Đình die.nda`nl^equy:do..n cao lớn tuấn lãng, một thân cẩm phục thêu chim ưng, eo buộc dải lụa khảm ngọc, người khoác áo choàng. Mang chút khí chất công tử bột, mang chút tư thế thiếu nghiêm túc, một đứa bé lớn lên giống như được mọi người xoay quanh, tự nhiên sẽ có loại khí chất coi thường như thế thôi.
“Ngươi có thể tưởng tượng được rồi nha, không sợ sao?” Từ Kiêu Đình chắp tay sau lưng, săm soi hỏi.
“Không sợ, đi thôi.” Lạc Lạc không phải không sợ, là không muốn nợ ân tình, người này nhiều lần giúp mình như vậy, cũng đã đến lúc báo đáp.
Hai người đi qua hành lang viện, đi tới một nơi yên tĩnh, cây cao dày đặc thấp thoáng trong viện, hiếm bóng người, chỉ có một nam tử già nua mặc y phục vải xám đang quét tuyết.
“Đoàn lão lục!” Từ Kiêu Đình chắp tay sau lưng hét lớn.
Cái người được gọi là Đoàn lão lục thả cây chổi trong tay ra nhẹ nhàng đi tới tựa như u linh: “Từ công tử tới, để quên đồ gì sao?”
“Không phải, ta muốn xem lại một chút.” Từ Kiêu Đình lời ít ý nhiều.
“A, điều này… Được rồi, cũng không cần bẩm báo với Lý tri phủ, dù sao lúc đầu ngài cũng đã tới rồi.” Đoàn lão lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579991/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.