Hiên Thế Điển càng nói càng hăng, thấy Mai Vô Quá có vẻ ‘xuống’ tinh thần, để đũa xuống rồi vươn tay nói: “Hôm nọ trên công đường vì sao ngươi lại đánh côn không có lực, thân thể có vấn đề gì sao, để ta xem một chút.”
“Không sao cả, không sao cả, là, người nhà phạm nhân biếu tiền hiếu kính.” Mai Vô Quá chỉ sợ hắn bắt được tay của mình, vội giải thích.
“Ngươi! Quân tử có cái nên làm có cái không nên làm, ngươi như vậy…” Hiên Thế Điển nhớ tới le^quy'don lần trước trông thấy từ trong ngực hắn rơi ra bộ y phục của nữ nhân, lại thêm chuyện này nữa, đột nhiên tức giận khiến môi run rẩy, trợn mắt nhìn.
Tình huống thế nào đây, không phải ai cũng đều biết mấy cái quy tắc ngầm sao? Vì sao đại thúc đẹp trai lại kích động đến như thế? Đang tức giận Mai ca ca thu tiền hiếu kính? Buồn cười, không thu có làm sao? Sẽ bị người trong nha môn gạt bỏ, đối với mình có lợi ích gì? Lạc Lạc nghĩ tới đây vội giải vây: “Khụ khụ, Hiên bá bá ăn cơm ăn cơm, Mai ca ca hiểu rõ lỗi sai rồi, ăn cơm xong nói tiếp.”
Mai Vô Quá thì lại ngây người tại chỗ, trong lòng nghĩ người này rõ là như đã quen thuộc, mình và Lạc Lạc có nói nguyện ý lắng nghe lời hắn dạy bảo, nhưng đó chỉ là lời nói lễ phép tối thiểu, người này cư nhiên tưởng thật! Mai Vô Quá chép chép miệng, thầm nghĩ dù sao hắn cũng là ân nhân của mình, vì vậy cố nén không lên tiếng, quy củ ngồi xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579992/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.