“Đa tạ Từ công tử hôm qua đã đưa Lạc Lạc tới, chỉ là, sau này đừng để khắp nơi rêu rao, dù sao xá muội vẫn còn chờ gả thân.” Mai Vô Quá có chút không vui, nhưng dù sao đối phương đã giúp đỡ, cũng không nói thêm nhiều.
Từ Kiêu Đình không để ý chút nào, da mặt phải dày đến mức nào đó rồi, làm bộ như không nghe thấy lời của Mai Vô Quá, nói với Mai Vô Quá: “Nghe nói ngươi lập công lớn, Từ tri phủ đang không biết nên thưởng cho ngươi như nào, nghe nói ngươi có một muội muội, ban đêm ngươi làm nhiệm vụ không có ai chăm sóc nàng, coi như là đồng ý ngầm, ban đêm làm nhiệm vụ có thể dẫn theo muội muội. Chỉ là, dù sao hành động lần này không hợp lễ phép, chớ để lộ ra là được.” Nói xong nháy mắt với Lạc Lạc, ý bảo ‘nàng xem, ta hoàn thành chuyện đáp ứng với nàng rồi’.
Lạc Lạc phun một ngụm máu trong bụng, thầm mắng cái lão hồ ly này, hắn giúp đỡ cái gì chứ, rõ ràng công lao của Mai ca ca đổi lấy thành của mình, thế nhưng hắn lại nói rất có sức thuyết phục, thật sự đáng hận, đáng thẹn, đáng trách.
“Đa tạ…” Mai Vô Quá nhẹ nhàng bỏ lại một câu liền kéo Lạc Lạc đi. Lạc Lạc u oán quay đầu nhìn về phía Từ Kiêu Đình, chỉ thấy người kia đang liếc mắt đưa tình với mình, rùng mình buồn nôn, nhanh chóng từ trong mắt ném trả lại hai cây phi đao.
Từ Kiêu Đình khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mai Vô Quá, lẩm bẩm: “Ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579979/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.