Sau khi tách khỏi Lý Thừa Ích, Mai Vô Quá về nhà. Vừa vào nhà đã thấy Lạc Lạc cong mông lục lọi nồi niêu xoong chảo trong nhà, tâm tình vui vẻ tiến lên ôm chầm từ đằng sao: “Ai ô, đang làm gì thế?”
“Mai ca ca huynh về rồi, muội đang tìm cái nồi sắt thích hợp, Mã đại tỷ vừa lên cơn đau, đại phu nói e rằng tối nay sẽ sinh, phải chuẩn bị nhiều nồi nấu nước.” Lạc Lạc giãy dụa chui ra khỏi cánh tay Mai Vô Quá, nghiêm túc nói: “Mai ca ca, muội không có thời gian cho huynh, trong nồi có cơm, huynh tự mình ăn rồi còn đi tuần phố, đi sớm về sớm.”
“Ồ, muội biến thành tiểu đại nhân rồi kìa, ta cũng đi xem một chút.” Mai Vô Quá khoác lên vai Lạc Lạc cười nói.
“Một đại nam nhân như ngươi không nên đi, có tới cũng chẳng giúp được gì, Mã bộ đầu cũng tìm Lý Mặc tới giúp một tay.” Lạc Lạc nói qua cầm chắc cái nồi, khẽ hôn lên trán Mai Vô Quá một cái, giống như đang dỗ dành đứa bé: “Mai ca ca nghe lời ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa còn phải đi tuần phố nữa.”
Mai Vô Quá nhìn bóng lưng Lạc Lạc ra khỏi sân nhỏ, giơ tay sờ sờ cái trán, giống như còn lưu lại độ ấm của nàng. Tối nay, Lạc Lạc sẽ ở nhà Mã đại tỷ ngủ, như vậy, mình có nên đi hay không!
Mai Vô Quá cảm thấy Thúy Liên là hiềm nghi lớn nhất, vậy mà vẫn không có đầy đủ chứng cớ, chỉ là linh cảm của hắn thôi. Vậy thì, cứ đi thôi, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1580002/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.