Mai Vô Quá kiêu ngạo nhìn tên nha dịch tạo ban cố tỏ vẻ ngạo mạn trước mặt, cười lạnh một tiếng: “Ngày trước là ngày trước, bây giờ là bây giờ.”
Nha dịch tạo ban kia nhìn Mai Vô Quá, vẻ mặt khinh thường toát lên sự cứngcỏi, trong lòng hiểu rõ người này hoàn toàn không giống Lý Mặc chỉ cầndọa dẫm đôi câu là qua chuyện, mặt nhăn nhó, đến gần nhỏ giọng nói: “Tội gì mà phải tức giận! Huynh đệ với nhau dễ nói chuyện.”
Nha dịch tạo ban không đợi Mai Vô Quá lên tiếng liền lùi một bước, hướng về phía phụ nhân theo sau: “Tới, đây là quản ngục, chúng ta không chịu nổi nước mắt nữ nhân, sẽ không làm khó ngươi.” Dứt lời nháy mắt ra hiệu với phụnhân kia.
Chiếc mũ rộng vành che khuất đôi mắt hoa đào mờ mịt hơi nước, ả thức thời lắc lư vòng eo tiến lên vái chào, giọng điệu đàng:“Đa tạ quan gia, đây là chút tâm ý của tiểu phụ nhân, mong quan giakhông ghét bỏ, uống chút trà, cực khổ quá rồi.” Phụ nhân lôi ra một túi tiền, khéo léo đưa tới trước mặt Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá lạnh lùng nhìn hai người, dáng vẻ nha dịch tạo ban kia chẳngcó chút ngạc nhiên hiện lên, còn dùng ánh mắt ra ý bảo mình cầm lấy,chắc bản thân hắn cũng nhận một phần rồi, nếu không sao có thể tốn côngtốn sức như vậy.
Tiền lương mỗi ngày của nha dịch triều đại Khánh Nguyên giá trị chỉ bằng một bữa cơm, thu nhập của bọn họ chủ yếu từgian lận. Ví dụ như tiền xe lừa, tiền giày, tiền cơm, tiền nước nôi,tiền các loại, dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579975/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.