“Cha ta là thầy xem tướng.” Lạc Lạc đứng lui về sau. “Ta định sống dựa vào nghề này, ai dè học không được, đành phải bỏ, aiii….”
”Vậy ngươi xem ta như thế nào?” Lý Thừa Khoan chỉ vào mũi bản thân cười, giống như một đứa bé.
”Ngài? Ừ, trượng nghĩa! Chính trực! Thiện lương! Tài giỏi! Khiêm tốn! Cẩnthận! Nghiêm túc! Kiên cường! Hiền hoà!” Lạc Lạc nghĩ nát óc tìm lời cangợi, Lý Thừa Ích đứng bên lúc đầu tỏ vẻ nghiêm túc, về sau không kìmđược bật cười. Khuôn mặt vui vẻ của Lý Thừa Khoan chuyển dần thành giậndữ.
”Ngươi tính cười nhạo gia hả!” Lý Thừa Khoan tức giận quát ầm.
”Đâu dám, ta chỉ nói sự thật, chỉ là, ngài có một chỗ không tốt…” Lạc Lạc lấp lửng.
”Chỗ nào? Có chỗ nào không tốt?” Lý Thừa Khoan tò mò.
“À, hay là như vậy đi, ngài làm một việc, tự nhiên ngài sẽ hiểu.” Lạc Lạc nhíu màu nói.
Lý Thừa Khoan thẳng lưng, làm bộ kiêu căng không thèm để ý nói: “Để xem ngươi giở trò mèo gì.”
Hừ hừ, đúng lúc có thể áp dụng kiến thức chín năm học hành gian khổ vàothực tiễn, Lạc Lạc bình tĩnh tươi cười, trong đầu d*đ*lê,quý,đôn hiện ra câu chuyện cổ răn dạy sức mạnh của sự đoàn kết, liền cầm đôi đũa trênbàn, rút ra một cây đưa cho Lý Thừa Khoan: “Thử bẻ gãy nó.”
Lý Thừa Khoan mù mịt, nhưng vẫn làm theo. Rắc rắc, chiếc đũa theo tiếng gãy đôi, gọn gàng dứt khoát.
Tất cả đều nằm trong dự tính của Lạc Lạc, tiểu nhân nhi vẫn bình tĩnh mỉm cười, lại đưa ra năm chiếc đũa: “Bẻ gãy chúng.”
Lý Thừa Khoan cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579973/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.