Mai Vô Quá bị Lạc Lạc ôm chặt, hạ thân sưng trướng khó chịu, lại không tìm được cách để gỡtay của tiểu nha đầu này, có lẽ, bản thân cũng có chút ít chờ mong. Xemra nàng ấy hoàn toàn không có chút tình ý gì với tên d.đ.l3quIdon TừKiêu Đình kia, chỉ thuộc về mình mà thôi, Mai Vô Quá nghĩ tới đây, bấtgiác mỉm cười.
”Ca ca, muội thật rất thích huynh, chúng ta mãimãi như thế này thôi được không?” Lạc Lạc có chút xúc động, ánh mắtnghiêm túc nhìn Mai Vô Quá ——-.
Sao Mai Vô Quá lại không muốn,nếu nói nàng chính là sinh mạng của hắn, là lý do hắn cố gắng khôngngừng nghỉ cũng chẳng phải quá, nhưng nàng còn nhỏ. “Ca ca sẽ bảo vệmuội cả đời, chờ đến khi muội trưởng thành.” Mai Vô Quá im lặng, ôm LạcLạc thật chặt.
Lạc Lạc hài lòng hưởng thụ, cảm thấy Mai Vô Quácũng để ý tới mình, mặc dù bọn họ đều vẫn chưa xác định rõ thứ tình cảmtrong lòng nhưng Lạc Lạc vẫn rất hạnh phúc, ngủ thiếp đi trong sự vuisướng.
Mai Vô Quá bật ra lời thề, lần tới sẽ không để tiểu nhađầu nằm ở đầu giường nữa, sáng nay lúc ngồi bên giường //lqđôn.dđ// hắnđã nghĩ như thế. Sau lưng, hai chân tiểu nhân nhi kẹp lấy chăn rồi lậtngười, nhẹ ‘ ừ ’ một tiếng, hoàn toàn không biết người kia làm sao vượtqua một buổi tối.
Mai Vô Quá ngắm Lạc Lạc ngủ say như chết, rồitự mình đi rửa mặt, đợi ăn bữa sáng muộn, tiểu nhân nhi lúc này mớitỉnh, lồm cồm bò xuống giường đi đến bên cạnh hắn, khoác tay hắn hỏi:“Tại sao Mai ca ca không gọi muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bo-khoai-tuong-cong-thang-chuc-ky/1579969/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.